Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 134 : Mê trung mê
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Trên Băng Nguyên Đảo, lúc này tất cả mọi người có chút đau đầu vì toàn bộ cầu băng đã bị sụp, lúc này đi lại rất bất tiện, nếu muốn xuống núi thì chỉ còn cách cưỡi Yêu Yêu bay về. Yêu Yêu chỉ có một, người thì lại rất nhiều, cõng người bay đi bay về rất mất sức.
Mặt khác Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường luôn nhìn xuống dưới chân núi, có vẻ như rất muốn xuống dưới xem thử.
Mọi người đang do dự không biết nên sắp xếp như thế nào thì chợt nghe Lục Thiên Hàn và Thiên Tôn đồng thanh bảo, “Đi xuống dưới xem thử đi!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường “soạt” một cái xoay mặt lại nhìn hai vị lão gia tử, cả Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử thì cùng hoan hô —— xuống dưới xem thôi!
Tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử đang nhảy nhót vui mừng, quả nhiên không có Công Tôn ở đây thì không ai quản được tiểu tử này!
Lục Tuyết Nhi lắc đầu, đưa tay xoa mặt, “Ta không theo các ngươi náo loạn nữa, ngủ trễ không tốt cho da!” Nói xong mượn Yêu Yêu, kéo Bạch Hạ quay về trước.
Lâm Dạ Hỏa phân vân một chút giữa đi ngủ sớm mỹ dung và đi theo mọi người xuống vực, cuối cùng không nhịn được lòng hiếu kỳ, quyết định cùng theo xuống vực.
Bạch Ngọc Đường hỏi Lục Thiên Hàn, “Ngoại công, đi xuống không phải là việc khó, chỉ là sơn cốc quanh co phức tạp, người biết đi đường nào chứ?”
Lục Thiên Hàn nhẹ nhàng gật đầu, lấy một cái đĩa tròn bằng đồng thau ở bên hông ra.
Tất cả mọi người tò mò mà tụ lại xem thử.
Cái đĩa tròn này gồm một vòng tròn nhỏ lồng vào vòng tròn lớn, bên ngoài vòng lớn chạm rỗng rất nhiều chỗ, vòng nhỏ bên trong dường như có thể xoay tròn, mặt trên có khắc một vài ký hiệu.
Lục Thiên Hàn cầm đĩa tròn giơ lên trước mắt, hơi xoay chuyển một chút, dường như là đang điều chỉnh phương hướng.
Lúc này mọi người mới phát hiện, thì ra mấy đường khắc thoạt nhìn rất lộn xộn ở vòng tròn bên ngoài hoàn toàn trùng hợp với địa hình trong sơn cốc.
Trước kia Bạch Ngọc Đường từng nhìn thấy thứ này, Lục Thiên Hàn vẫn luôn dùng nó như đồ chặn giấy trên bàn. Nói thật, nếu không xảy ra việc sông băng sụp đổ để lộ ra sơn cốc thì thật tình cả đời này cũng chẳng đoán ra thứ này được dùng vào việc gì, thì ra là để dò đường.
Nhắm chuẩn vị trí các đường rồi, Lục Thiên Hàn lại duỗi tay ra nhẹ nhàng cầm vào một trục xoay nhỏ dưới đáy la bàn, vòng tròn nhỏ bắt đầu xoay chuyển, xuyên qua các đường rãnh, có thể nhìn thấy một vòng tròn trong đó được khảm từ bạch ngọc, hướng về phía ánh trăng trên mặt biển.
Khi vị trí với mặt trăng được nhắm trùng khớp, mấy vết khắc trên la bàn bắt đầu đổi sắc, hiện lên ánh sáng màu u lan.
Lâm Dạ Hỏa tò mò, “Đây là nguyên lý gì?”
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn tòa Trầm Tinh Điện treo trên không trung —— có lẽ là vì ánh sáng đi... Lúc này phát sinh thêm chuyện gì cũng không khiến cho mọi người ngạc nhiên mấy.
Bạch Ngọc Đường giống như ngoại công của hắn đều chỉ cần nhìn qua là nhớ, liếc nhìn la bàn, lại liếc nhìn sơn cốc, đại khái đã vẽ được con đường trong đầu.
Nhưng có một vấn đề khiến cho cả hai người đều bối rối —— có đường, nhưng không có mục tiêu!
“Chỉ có tuyến đường, hẳn là đi tìm lối vào của Trầm Tinh Điện chăng?” Triển Chiêu hiển nhiên cũng chú ý đến điểm này.
Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn và Yêu Trường Thiên.
Yêu Trường Thiên nhún vai, mặc dù ông có quan hệ sâu xa với Yêu Vương Thiên Tôn bọn họ nhưng hiển nhiên không rõ mấy về tứ đại thánh địa.
Thiên Tôn chắp tay sau lưng đứng bên vách núi, trăng sáng gió mát cộng thêm một tòa thành tựa như ảo mộng giữa không trung, phối hợp với mái tóc màu bạc tung bay trong gió của Thiên Tôn, muốn bao nhiêu tiên khí liền có bấy nhiêu tiên khí khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng cảm thấy mơ hồ, bất quá cùng cảm thấy mơ hồ còn có cả Thiên Tôn.
Làm một người mù đường đúng tiêu chuẩn, lúc này lão gia tử còn chẳng phân biệt rõ phương hướng, trông cậy vào ngài chỉ đường coi bộ có chút khó khăn.
Quản gia vừa mới đáp xuống đất liền vội nói với Lục Thiên Hàn, “Lão gia, có thuyền lén cập bờ.”
Lục Thiên Hàn còn chưa lên tiếng thì Yêu Trường Thiên và Thiên Tôn đều nhướng mày cười lạnh —— cuối cùng cũng đã đến!
...
Mà ở một đầu khác, tại Hắc Phong Thành, Triệu Phổ nhìn Công Tôn đang đảo tới đảo lui trong lều lớn của mình, tỏ ra bất đắc dĩ.
“Chi bằng ngươi đi nghỉ một lát?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn đang cầm hai tờ giấy so tới so lui, “Có mệt không vậy?”
Công Tôn cầm trong tay chính là hai bức tranh mà vừa rồi hắn tự vẽ ra, phân biệt chính là đồ án của Trầm Tinh Điện cùng với theo như lời Công Tôn Mỗ miêu tả, đồ án Trầm Tinh Điện đảo ngược.
Công Tôn đem hai tấm đồ án ghép lại với nhau, chiếu lên trên ngọn nến, miệng mấp máy, thoạt nhìn đang lầm bầm làu bàu.
Triệu Phổ thở dài, khó khăn lắm Tiểu Tứ Tử mới không có ở đây, cứ tưởng là có thể cùng Công Tôn vui vẻ hai ngày, tự nhiên lại nhiều thêm chuyện này.
Mà còn một việc khác khiến cho Triệu Phổ đau đầu chính là tuy rằng ngoài miệng Cửu Vương gia nói mặc kệ cho đám người Thổ Phiên Tây Hạ bọn họ tự đi mà ầm ĩ, hắn không muốn nhảy vào hồ nước đục này, nhưng trong lòng vẫn là có chút lấn cấn —— bất quá Vọng Tinh Than chỉ là một cái đầm nước nhỏ mà thôi, có gì đặc biệt sao? Vì sao lại vây nó lại? Bên trong lẽ nào có thể có bảo vật?
Lúc này màn trướng được vén lên, Hạ Nhất Hàng đi vào.
Triệu Phổ hỏi hắn, “Thế nào?”
“Đã dàn xếp xong cho dân chúng tị nạn trong thành, tổn thất không lớn, chỉ sụp mấy ngôi nhà nhỏ, hai ba ngày là có thể trùng tu xong.” Hạ Nhất Hàng đi đến trước án chủ soái ngồi xuống, tò mò mà quan sát Công Tôn đang bận bịu bên cạnh.
“Bên chỗ Vọng Tinh Than trước kia từng có chuyện gì không?” Triệu Phổ tiện tay lật một tấm địa đồ trên án chủ soái, thuận miệng hỏi Hạ Nhất Hàng.
Hiển nhiên Hạ Nhất Hàng cũng chú ý đến điểm này, đáp, “Ta cũng tìm người hỏi thăm một chút, không có đầu mối gì, nhưng vừa rồi đụng phải Ân Hậu, người nói nếu chúng ta muốn nghe chuyện về Vọng Tinh Than thì có thể tìm “Bệnh bao” tới hỏi, năm đó hắn có nghiên cứu một chút!”
“Bệnh bao...” Triệu Phổ giương mắt, hỏi, “Ngô Nhất Họa sao?”
“Đúng vậy!” Không biết Công Tôn như thế nào đã nghe được, chạy đến bên cạnh bàn bưng chén trà trước mặt Triệu Phổ uống một ngụm thông cổ họng, nói tiếp, “Trước kia U Liên Tướng quân đánh mấy trận rất nổi tiếng, trong đó có Vong Xuyên Pha, Vọng Tinh Than và Vương Tử Lĩnh được xưng là Tam vương chi chiến, nhưng ghi chép lại rất ít, chỉ biết kết quả...”
Nói đến đây, Công Tôn thoáng tỏ ra khó xử, “Nhưng sau trận đánh đó U Liên liền biến mất... gần đây Tiểu Họa Thúc mới thành thân, hỏi chuyện đã qua có phải không tốt không?”
“Lão gia tử là người rất đáng tin cậy, người đã thả trùng gọi Bệnh thư sinh đến rồi.” Hạ Nhất Hàng nói, “Bảo là mấy ngày nữa đợi Triển Chiêu về để Triển Chiêu hỏi.”
Triệu Phổ gật đầu, lẩm bẩm, “Nói đến Tam vương chi chiến... chính là chiến dịch đẹp nhất trong binh sử đi, nghe nói toàn bộ trận chiến của U Liên đều là nhờ vào sao trời và gió tuyết mà thắng được chiến dịch đó.”
“Vừa đẹp mà vừa bi thảm.” Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Năm đó tứ đại nho tướng, được xưng là tứ vương, một trận chiến đã hao tổn mất tam vương, còn lại một vương cũng lánh đời... Nếu có cơ hội thật muốn nghe U Liên vương trong truyền thuyết kể lại năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Tam vương chi chiến à...” Công Tôn cũng cảm khái, đang muốn biểu đạt một chút sự khâm phục của mình đối với các vị danh tướng kia, đột nhiên nghiêng đầu, “Sao trời và gió tuyết...”
Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn hắn.
Công Tôn vội vàng ôm lấy mấy bản vẽ vừa thả lên trên bàn, nhanh chân chạy ra ngoài.
Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng không hiểu ra sao, nhanh chóng đứng dậy, theo ra ngoài.