Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 14 : Âm mưu tiềm ẩn
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Edit: Fin
Beta: Po
Trong lều Triệu gia quân, Triệu Phổ chắp tay sau hông đứng ở phía trước sa bàn.
Trên sa bàn, là vùng địa hình núi Bình Chung, sông Bình Xuyên cùng sông Trung Xuyên được dùng hai sợi tơ tằm màu trắng làm ranh giới… Ngăn cách phía trước cửa thành Bình Chung.
Triệu Phổ đứng ở trước sa bàn đã được một lúc, hắn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm sa bàn đến ngẩn người, hắn đang nhìn… chính là hai sợi tơ tằm màu trắng kia.
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.
Triệu Phổ nhìn ngoài cửa thấy không có ai, lên tiếng nói, “Trễ như vậy mà còn chưa ngủ?”
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Lương từ cửa lều trại ló đầu vào nhìn hắn thăm dò, cười hì hì.
Triệu Phổ ngoắc ngoắc ngón tay với nhóc.
Tiểu Lương Tử liền chạy tới bên cạnh, sau đó nhìn lên trên sa bàn.
“Còn chưa ngủ mà đã dậy rồi?” Triệu Phổ hỏi Tiêu Lương.
Tiểu Lương Tử nói, “Lúc đầu con vẫn ngủ, nhưng khi phóng tên lệnh thì tỉnh lại, con giúp Cận nhi che tai.”
“Tiểu Tứ Tử còn ngủ sao?” Triệu Phổ hỏi.
“Vâng.” Tiểu Lương Tử gật đầu.
Triệu Phổ vươn tay xoa đầu nhóc, “Hiện tại ngươi nên đi ngủ, cẩn thận kẻo chiều cao không phát triển đấy!”
Tiểu Lương Tử gãi gãi đầu, hỏi Triệu Phổ, “Sư phụ, người đang làm gì vậy?”
Triệu Phổ nhìn cái sa bàn kia mà bĩu môi.
“Người muốn tấn công núi Bình Chung ạ?” Tiểu Lương Tử kinh ngạc.
“Ngươi cảm thấy núi Bình Chung khó đánh sao?” Triệu Phổ hỏi lại Tiêu Lương.
“Ưm…” Tiểu Lương Tử bò lên ghế, thật cẩn thận nhìn lại một lần nữa, lắc đầu, “Không thích hợp để đánh.”
“Hửm, nói nghe một chút.” Triệu Phổ chắp tay sau hông bước từng bước thong thả trong trướng, đợi Tiêu Lương nói.
“Núi Bình Chung có lưng dựa vào núi, trước mặt là nước, lại thêm có lá chắn thiên nhiên, đây còn là chỗ bồn địa.” Tiểu Lương Tử nói, “Bình thường đối với những tòa thành nằm tách biệt như vậy thì sách lược tốt nhất chính là vây khốn, nhưng núi Bình Chung không thiếu nước cũng không thiếu lương thực, còn có núi rừng, chắc chắn cho dù có bị vây thì cũng không chết được. Diện tích bồn địa quá lớn, tấn công từ xa cũng không được. Theo lời phái binh nói, dòng nước chảy nhanh, khi qua sông mà bị đánh lén toàn quân rất dễ bị diệt. Thế núi vùng Bình Chung lại rất phức tạp, toàn là rừng rậm, không thích hợp để đại quân tiến vào… Cửa thành Bình Chung lại cao, dễ thủ khó công.”
Tiểu Lương Tử nói xong, nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ mỉm cười.
Tiểu Lương Tử rất vui, còn đang đắc ý, chợt nghe Triệu Phổ nói, “Núi Bình Chung một chút cũng không khó đánh.”
Nét mặt Tiểu Lương Tử liền suy sụp, gãi gãi đầu, “Không khó đánh ạ…”
Công Tôn cười, “Hai loại độc và độc tính đã xâm nhập rất lâu, nhưng một phần vì có sự xung đột xảy ra đột giữa hai loại độc nên mới có hiện tượng hắn hay ngất xỉu.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đều gật đầu.
Đại khái khoảng nửa canh giờ sau, Công Tôn không biết lấy ra bao nhiêu châm, tóm lại là Lan Khắc Tĩnh Đạc bị y châm thành con nhím… Mà trên người gã mấy chỗ có ban màu xanh cũng bắt đầu biến mất, những kim châm thì dần dần biến thành màu sắc xanh tím.
Công Tôn xoa xoa cổ, “Chờ một lát nữa, tầm nửa canh giờ sau thì độc sẽ được khử sạch sẽ.”
Triển Chiêu hỏi Công Tôn, “Tạo sao gã lại trúng tới hai loại độc?”
Công Tôn mỉm cười, “Các ngươi biết chuyện này chứng minh cho điều gì sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật gật đầu.
“Nếu không phải có người cố ý làm như vậy, tức chứng tỏ có tới hai người hạ độc gã?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Hơn nữa cái người hạ độc này, hẳn là không biết gã còn trúng một loại độc khác?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn gật đầu.
“Hai loại độc dược này đều sẽ dồn Lan Khắc Tĩnh Đạc vào chỗ chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Loại thứ hai đúng là vậy! Nhưng loại thứ nhất thì không phải!” Công Tôn nói, “Lan Khắc Tĩnh Đạc cũng coi như mạng lớn, gã bị trúng độc mãn tính trước, loại độc này sẽ không lấy mạng của gã nhưng sẽ khiến cho thân thể của gã suy yếu, sức phán đoán sẽ chậm lại, sinh ra các ảo tưởng, mất ngủ, hay lo âu… Mà loại độc thứ hai lại chính là kịch độc! Kiến huyết phong hầu, ăn vào sẽ chết ngay lập tức!”
“Nhưng gã không chết a!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu.
“Bởi vì vừa khéo, hai loại độc này cùng xung đột lẫn nhau, cho nên sau khi trúng phải, đã triệt tiêu bớt một phần!” Công Tôn nói, “Nên mới tạo thành hiện tượng ngất xỉu.”
“Lão già này coi như mệnh vẫn chưa hết.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Kẻ hạ độc mãn tính, rất có thể chính là Tư Minh?”
“Ta cũng cảm thấy vậy, loại thứ nhất là vu độc, vô cùng hiếm thấy.” Công Tôn nói, “Rất phù hợp loại người Tư Minh, hắn muốn khống chế Lan Khắc Tĩnh Đạc chứ không muốn mạng của gã”. Công Tôn nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đột nhiên nhìn ra hướng cửa lớn.
Công Tôn nhanh chóng ngậm miệng lại, mở to hai mắt nhìn.
Bạch Ngọc Đường lướt qua cây cầu đỏ, đến cổng đại môn, nghiêng tai nghe ngóng ngoài cửa.
Triển Chiêu thấp giọng hỏi Công Tôn, “Còn mất bao lâu nữa?”
Công Tôn nhìn tình huống của Lan Khắc Tĩnh Đạc, “Nửa canh giờ! Thời gian này không thể để gián đoạn!”
Chỉ thấy lúc này, Bạch Ngọc Đường bắt đầu hướng ánh nhìn lên trên… Ném cho Triển Chiêu một ánh mắt ra hiệu.
Triển Chiêu vọt người nhảy lên một cây cột cao cao, sau đó lại nhảy đến lối vào.
Sau đó nữa, chỉ thấy y đột nhiên duỗi tay tay…
Chợt một tiếng “Ai nha” truyền đến.
Triển Chiêu kéo lấy cổ áo người đó, từ cửa động kéo vào trong…