Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 146 : Tội nhân
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Triệu Phổ vừa nghe là người biết chuyện đến tìm Ân Hậu, vội đứng dậy đi nghênh đón.
Ân Hậu lại nở nụ cười, khoát tay với hắn, “Ngươi đi đón hắn làm gì? Ngươi hẳn là nên dặn mọi người đừng để lộ ra là ngươi có gặp hắn, càng không thể hỏi tên của hắn.”
Triệu Phổ nghe Ân Hậu nói vậy thì rất sửng sốt, ngay cả Công Tôn và Hạ Nhất Hàng cũng khó hiểu, vị này —— đừng nói là loại người không thể để mọi người biết được sự tồn tại gì đấy chứ?
Triệu Phổ còn khiêm nhường nói với Ân Hậu, “Ai! Lão gia tử, thanh danh của ta cũng chẳng tốt lành gì, ai còn quản ta đi gặp ai chứ!”
“A.” Ân Hậu lắc đầu bật cười một tiếng, bảo, “Tóm lại không cần đi đón hắn, lặng lẽ một chút, quan trọng nhất là phải phái người canh gác, vạn nhất nếu nhìn thấy Thiên Tôn trở về thì nhanh chóng đến báo tin để giấu người đi.”
“Đừng nói là vị này có thù hận gì với Thiên Tôn chứ ạ?” Công Tôn có chút lo lắng.
Ân Hậu khoanh tay ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu. “Một lời khó nói hết!”
Triệu Phổ vẫn là nghe lời Ân Hậu nhưng cũng không muốn quá thất lễ, vì vậy bảo Hạ Nhất Hàng ra đón người, vừa dặn dò Long Kiều Quảng lên thành lâu canh chừng.
Hạ Nhất Hàng không mang theo tùy tùng, một mình chạy ra ngoài cửa thành.
Trời còn chưa sáng hẳn, cửa thành vẫn chưa mở, ánh bình minh lóe lên phía chân trời, tòa thành sao phía xa xa đã trở nên gần như trong suốt, xem ra chỉ cần trời vừa sáng, sẽ giống như trong truyền thuyết, hoàn toàn biến mất.
Cánh cửa nhỏ một bên cổng thành mở ra, Hạ Nhất Hàng đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng, bên ngoài cổng thành, một người đang đứng.
Ánh mắt đầu tiên Hạ Nhất Hàng nhìn thấy chính là bóng lưng, người nọ mặc một chiếc áo choàng màu xám, che phủ từ đầu đến chân, đứng xoay lưng về phía cổng thành, dường như cũng đang nhìn Trầm Tinh Điện phía xa xa.
Theo như bóng lưng, hình thể của người này cao lớn, hẳn là nam nhân, ngoại trừ điều này ra thì không thể phán đoán tuổi tác hay dung mạo. Hạ Nhất Hàng ngẫm nghĩ, nếu là người quen cũ của Ân Hậu và Thiên Tôn, phỏng chừng ít nhất cũng phải trăm tuổi rồi, cho nên hắn liền chắp tay gọi một tiếng, “Tiền bối.”
Người nọ nghe thấy, chậm rãi quay đầu lại.
Hạ Nhất Hàng cũng ngẩng đầu, đập vào mắt trước tiên là sườn mặt của người nọ.
Thoạt nhìn tuổi tác của người này không khác mấy so với Ân Hậu và Thiên Tôn. Hạ Nhất Hàng thầm hiểu —— dường như nội lực được luyện đến mức tận cùng, trạng thái tốt nhất chính là duy trì ở độ tuổi này.
Người nọ quay người lại, đứng trước mặt Hạ Nhất Hàng.
Áo choàng của người này trùm lên phủ cả trán, còn hơi khẽ cúi đầu, dưới ánh trăng chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của người nọ, nửa mặt trên giấu trong bóng tối.
Người nọ ngẩng đầu nhìn Hạ Nhất Hàng, không nói chuyện.
“Ừm...” Hạ Nhất Hàng không đoán ra được tính cách của người này, nói thật ngay cả bộ dạng còn nhìn không rõ, chỉ cảm thấy người này cũng không phải khó coi.
Hắn hơi lui lại một bước nhường đường, “Mời tiền bối, Ân Hậu và Nguyên soái nhà ta đang chờ trong quân trướng của Nguyên soái.”
Ánh mắt của người nọ theo động tác của Hạ Nhất Hàng chậm rãi di động, dường như là đang đánh giá hắn. Hạ Nhất Hàng ngược lại hơi thở nhẹ, ánh mắt của người này không hung ác, bị nhìn cũng không khó chịu gì.
Nhìn như vậy một lúc, người nọ thu hồi ánh mắt, bước chân, đi vào trong.
Hạ Nhất Hàng lễ phép mà chờ người nọ đi trước, khi người nọ lướt qua trước mắt mình thì Hạ Nhất Hàng hơi chấn động —— nội lực của người này rất thâm hậu, tuy không biết có cao như Thiên Tôn Ân Hậu không nhưng cảm giác phải là cấp bậc cao thủ không chênh lệch mấy với Lục Thiên Hàn.
Hạ phó soái bắt đầu lục lọi trong ký ức của mình, có cao thủ hạng nhất như vậy sao? Tuy chỉ nhìn qua nửa gương mặt nhưng nhìn thế nào thì người này cũng là người Hán, vì sao lại ở thành Lhasa?
Sau khi đi vào Hắc Phong Thành, cửa thành đóng lại, người nọ bước nhanh về phía trước, dường như không cần Hạ Nhất Hàng chỉ đường mà biết rõ vị trí quân trướng của Nguyên soái ở đâu.
Hạ Nhất Hàng có chút nghi hoặc, liền hỏi, “Tiền bối... trước kia người đã đến đây?”
“Vậy tiền bối biết làm cách nào để tìm được Trầm Tinh Điện sao?” Triệu Phổ thấy được một tia hy vọng, thử thăm dò hỏi.
An Vân Khoát cũng rất sảng khoái, gật đầu, “Biết chứ.”
...
Bên trong lều lớn mọi người đang trao đổi chuyện tuyệt mật thiên cổ, mà bên ngoài lều, Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng đang ở trên thành lâu tán chuyện.
Sáng sớm Âu Dương như mọi khi mang binh ra thao luyện, chợt thấy Long Kiều Quảng ngáp dài, đứng trên chỗ cao nhất thành lâu, dường như đang canh gác.
Hỏa Kỳ Lân cảm thấy kỳ quái, chạy lên thành lâu, chọt Hữu Tướng quân một cái. “Nói Nhiều, ngươi đang làm gì vậy?”
Long Kiều Quảng xoa mắt, vươn tay chỉ một ngón về hướng phương Bắc, “Thay Nguyên soái canh gác.”
Âu Dương tò mò, “Canh gác cái gì?
Quảng gia lại ngáp một cái, “Nguyên soái nói, trông chừng, nếu Thiên Tôn về thì nhanh chóng báo tin.”
“A...” Hỏa Kỳ Lân gật đầu, “Bất quá bọn họ đi chưa được bao lâu, chắc là không về nhanh vậy đâu.”
Long Kiều Quảng gật đầu, vừa hỏi, “Ngươi có rảnh không? Giúp ta canh chừng một lát, ta đi ngủ chút, mệt chết ta!”
“Ừ.” Âu Dương gật đầu.
Long Kiều Quảng liền tới một bên tìm cái ghế nằm ngồi xuống, chưa được một chốc đã ngủ.
Hỏa Kỳ Lân nhìn ra xa xa, không giống như sắp có người đến, cảm thấy Long Kiều Quảng hẳn là còn chưa ăn gì nên chạy đến nhà bếp, định lấy hai cái bánh bao cho hắn, nghĩ hắn tỉnh dậy sẽ đói bụng.
Nói đến cũng khéo, Âu Dương Thiếu Chinh mới vừa đi thì từ phía chân trời đang sáng dần, hiện ra một điểm trắng di động rất nhanh.
Xa xa, Yêu Yêu đang bay tới.
Trên lưng Yêu Yêu, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử, còn có Thiên Tôn.
Triển Chiêu bọn họ vội vã trở về, một mặt là báo tin cấp tốc cho Triệu Phổ, mặt khác, bọn họ muốn tranh thủ về trước hừng đông, biết đâu có thể nhìn thấy tòa Trầm Tinh Điện chính.
Để giảm bớt sức nặng cho Yêu Yêu giúp nó bay nhanh hơn, Thiên Tôn cũng đi theo, hỗ trợ ôm Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử được lão gia tử ôm cũng mất đi trọng lượng, tựa như một chiếc lá cây rơi trên lưng Yêu Yêu, hơn nữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đỡ Tiểu Lương Tử, Yêu Yêu bay càng nhanh hơn.
Quả nhiên, mọi người nhìn thấy được cảnh tòa Trầm Tinh Điện dần dần biến mất.
“Quả nhiên là đúng chiều.”
Mọi người nhìn về hướng Vọng Tinh Than.
Yêu Yêu vỗ cánh, bay nhanh lướt qua trên thành lâu. Mấy chục vạn đại quân ra thao trường luyện tập cảm giác có một cái bóng lướt qua trên đầu, ngẩng đầu lên nhìn, nhiều người vui mừng —— Yêu Yêu đã trở lại a.
Khi Yêu Yêu bay vào quân doanh, Hỏa Kỳ Lân đang cầm mấy cái bánh bao chạy vào thao trường. Hỏa Kỳ Lân hoàn mỹ bỏ qua tiểu bạch long mà chạy lên thành lâu, vừa gặm bánh bao, vừa thay Long Kiều Quảng đang ngủ ngáy pho pho canh gác.
...
Ru có lời muốn nói: Trong chương này, tên của Công Tôn Mỗ (公孙某) lại bị Nhã tỷ đổi thành Công Tôn Mưu (公孙谋) và mình chả hiểu tại sao lại vậy nữa +_+ Mình đã check lại raw mấy chương trước thì tất cả đều đễ là Mỗ, và không giải thích hay giới thiệu về tên của ông ấy cả. Có lẽ là vì 2 chữ này giống nhau nên tỷ ấy nhầm chăng, thoai để cho liền mạch truyện thì mình cứ giữ nguyên, chừng nào qua mấy chương sau có giải thích thì mình sẽ đổi lại.
Nhưng theo ý kiến cá nhân thì tên Công Tôn Mưu mới đúng, chữ “Mưu” trong mưu mô, mưu kế hợp với Công Tôn gia gia hơn. Còn chữ “Mỗ” thì chỉ là ai, người nào đó thôi, chẳng bao giờ thấy dùng cho tên cả, hồi trước edit đến đoạn này mình đã cảm thấy lạ lạ nhưng do check raw thì ra tên này nên cứ kệ luôn.