Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 149 : Con đường gian trá

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Triệu Phổ rốt cuộc thông minh đến mức nào?



Vấn đề này Triển Chiêu chưa bao giờ từng cẩn thận suy xét thử.



Nhưng mà, lúc này Triển Chiêu cầm trong tay một lọ nước thuốc nhỏ, đứng ngoài cửa Hắc Phong Thành, nghiêm túc mà suy nghĩ về vấn đề này.



Mới vừa rồi, Triển Chiêu được Triệu Phổ gọi đến quân doanh.



Cửu Vương gia đem kế hoạch đã được vạch ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Triển Chiêu đi dùng điểm tâm, kỹ càng tỉ mỉ mà nói cho hắn.



Mà Triển Chiêu đảm nhận việc thực thi bước đầu tiên trong kế hoạch của Triệu Phổ, cần phải hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng hàng đầu.



Nhìn lại lọ thuốc nhỏ trong tay, Triển Chiêu hơi nở nụ cười —— Triệu Phổ con người này, xứng đáng được gọi là bậc thầy quỷ quyệt.



Cái gọi là binh bất yếm trá, tất cả các bậc thầy chiến thuật trong lịch sử, đều thiện dùng phương pháp gian trá.



Hai chữ gian trá, gian là kế, trá là lừa, đầu tiên nói dối, sau là mê hoặc. Từng bước một dẫn dắt ngươi chui vào thòng lọng, chỉ cần trong lòng ngươi có nghi ngờ, có dục vọng, có sợ hãi...  Dù cho chỉ là một chút xíu nhược điểm cũng sẽ bị nắm lấy, bị dẫn dắt rơi vào cái bẫy được soạn sẵn, cuối cùng chỉ có bại trận.



Triển Chiêu nhẹ nhàng cất lọ thuốc kia đi, tung người nhảy vào rừng Hắc Phong, thi triển khinh công, vô thanh vô tức mà chạy về phía Vọng Tinh Than.



...



Bước đầu tiên của kế nghi binh mà Triệu Phổ sử dụng chính là dao động quân tâm, đặc biệt dao động tâm của chủ soái! Nếu hắn không nghi ngờ, vậy thì sẽ tạo ra một mối nghi ngờ cho hắn, nếu hắn chỉ thoáng hoài nghi, vậy thì hãy phóng đại nỗi hoài nghi đó lên bội phần.



Khi Triển Chiêu đi vào soái trướng gặp Triệu Phổ nói chuyện thì câu nói đầu tiên, chính là Triệu Phổ hỏi hắn, “Ngươi có biết, những kẻ đứng đầu các nước Tây Vực sợ nhất điều gì không?”



Triển Chiêu còn chưa kịp suy nghĩ thì Triệu Phổ đã vươn tay chỉ vào chính mình, nói, “Ta!”



Triển Chiêu gật đầu —— chính xác! Vương hầu binh tướng các nước Tây Vực sợ nhất chính là Triệu Phổ.


Triển Chiêu bật cười, “Mưu đồ gì vậy?”



“Đúng thế!” Cửu Vương gia gật đầu, “Mưu đồ gì vậy? Bọn họ sẽ nghĩ, là ai lừa họ đến Vọng Tinh Than? Nếu họ sống mái với ta thì kẻ chiếm tiện nghi sẽ là ai?”



Đột nhiên Triển Chiêu hiểu ra, nhìn chằm chằm Triệu Phổ —— Triệu Phổ chỉ dùng một phương pháp khác để phơi bày cái kết quả tồi tệ này ra cho những tên quốc chủ Tây Vực bị vận may che mờ mắt, đầu óc ngu muội nhìn, từ đó để cho họ nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận, bản thân là người bị lợi dụng.



“Còn lựa chọn thứ hai?”



“Thì vẫn dùng phương pháp nhất quán từ trước tới nay của họ khi không còn cách nào giải quyết được.” Triệu Phổ chỉ chính mình, “Đi cầu xin ta.”



Triển Chiêu cười gật đầu, “Vậy ngươi muốn làm như thế nào?”



Lúc này ý cười của Triệu Phổ càng đậm, “Để thần y nhà ta chữa bệnh cho bọn họ! Nói cho bọn họ biết bệnh này rất khó trị, cực kỳ dễ lây, thần y nhà ta đã làm hết sức, có thể cứu được không thì phải trông chờ vào tạo hóa, trong lịch sử cũng có ghi chép về dịch bệnh và giải dược, chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa.”



(*) ý nói dù biết việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn cố gắng thử.



Triển Chiêu dở khóc dở cười, hỏi Triệu Phổ, “Ngươi định vĩnh viễn sẽ không nói cho họ biết kỳ thật không có dịch bệnh gì hết đúng không?”



Triệu Phổ lắc đầu, “Đương nhiên, ta muốn Gia Luật Tề và Lý Nguyên Hạo vĩnh viễn nhớ kỹ, lão tử cứu quốc dân của chúng khỏi địa chấn, bây giờ lại cứu cái mạng nhỏ của chúng. Bọn chúng không vong quốc là nhờ công của đại gia ta, dịch bệnh không lây lan khắp Tây Vực cũng nhờ có ta! Từ nay về sau bọn chúng sẽ càng sợ ta, gặp lại loại chuyện này sẽ không lăn xả vào như thế nữa, nghĩ kỹ rồi mới đi, đã ăn đòn một lần thì sẽ nhớ đòn đau.”



Triển Chiêu cười cười, “Như vậy, vẫn chưa đủ để họ rời khỏi Vọng Tinh Than sao?”



Triệu Phổ lắc đầu, “Bọn họ sẽ không đi đâu, đây chỉ là bước đầu tiên, chỉ cần họ nghi ngờ lần này là có kẻ đứng giữa châm ngòi, đem cái đầu nóng bốc khói dời mắt khỏi Phá Băng Đao, mục đích của chúng ta sẽ đạt được, tiếp theo là bước thứ hai.”



...



Lúc này, Triển Chiêu đã về đến trước thành lâu Hắc Phong Thành, ngưỡng mặt lên, trên thành lâu, dưới soái kỳ Cửu Long đón gió tung bay, Triệu Phổ đứng đó, hơi vung tay với Triển Chiêu, ý bảo —— vất vả rồi.



Triển Chiêu ngưỡng mặt, nhìn Triệu Phổ đang đứng trên thành lâu nhìn về phương xa —— bước thứ hai... Triệu Phổ cười nói với hắn “Không phải chúng cần trăm vạn thanh Phá Băng Đao sao? Vậy thì cho bọn chúng!”