Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 151 : Tư thái chiến thần

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm hai bọc đồ trên bàn, nhìn thế nào cũng chẳng thấy thứ đồ vật bên trong và một trăm vạn thanh Phá Băng Đao có liên quan gì.



Triển Chiêu đơn giản vươn tay, mở túi đồ ra, chỉ thấy bên trong là một bộ nhuyễn giáp màu ngân bạch.



Triển Chiêu lôi bộ nhuyễn giáp ra, phát hiện không nặng lắm, đều là dùng chỉ bạc và da thuộc dát bạc làm thành, thủ công tinh tế.



Bạch Ngọc Đường cũng hiểu ra —— thì ra hai nha đầu kia bận rộn bảy ngày chính là làm thứ này.



“Cái này...” Triển Chiêu khó hiểu nhìn Triệu Phổ. “Khôi giáp giả à?”



Triệu Phổ gật đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”



Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Không phải ngươi muốn ta mặc vào giả trang thành dáng vẻ của tổ tiên Băng Ngư Tộc chứ?”



Triển Chiêu xoa cằm, “A? Chiêu này cảm thấy rất khả thi nha.”



“Nhưng mà có phải lớn quá không?” Bạch Ngọc Đường kéo một mớ bùng nhùng bên trong bao đồ, giũ ra, phát hiện là một cái mũ giáp giả, được chứ, cho Tiểu Ngũ đội còn rộng nữa là.



“Không phải cho ngươi mặc.” Triệu Phổ mỉm cười, chỉ chỉ khoảng không phía sau Bạch Ngọc Đường, “Để cho vị giao nhân không nhìn thấy của nhà ngươi mặc.”



Bạch Ngọc Đường sửng sốt.



Triển Chiêu cũng sửng sốt.



Ngoài cửa, Hạ Nhất Hàng đang dựa vào cửa quân trướng ngẩng đầu nhìn trời hơi nhếch khóe miệng, mỉm cười.



“Cho Giao Giao mặc?” Triển Chiêu ngẫm nghĩ, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Khả thi không?”



Ngũ gia cũng nhíu mày suy nghĩ, nhìn thoáng qua Giao Giao, “Hẳn là... có thể, ngay cả đồ vật nó cũng có thể lấy mà.”



“Trước đó ta đã để Công Tôn tính toán thời tiết.” Triệu Phổ lấy ống tay áo lau lau nước nho Tiểu Tứ Tử không cẩn thận để rơi xuống trước ngực, nói tiếp, “Thư ngốc nói, sau giờ ngọ hôm nay chắc chắn sẽ có đại tuyết, đây là thời cơ chiến đấu tốt nhất!”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn Triệu Phổ chằm chằm —— rốt cuộc ngươi đã bắt đầu tính kế từ khi nào?



Triệu Phổ mỉm cười, vỗ vỗ mông Tiểu Tứ Tử, ôm bảo bối thả lên trên án chủ soái, bản thân thì đứng lên, tiến lại ngoắc ngón tay với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng xích tới gần.



Triệu Phổ ở bên tai hai người họ kỹ càng tỉ mỉ thuật lại bước thứ hai và bước thứ ba trong kế hoạch tác chiến của mình.



Sau khi nói xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, kinh hãi mà nhìn Triệu Phổ.



Cửu Vương gia nhướng mày, hớn hở hỏi, “Sao hả? Cảm thấy khả thi không?”



Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường nhìn hắn sửng sốt thật lâu sau, cùng gật đầu, “Khả thi!”



“Ha ha ha...” Triệu Phổ nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai hai người, “Vậy cứ làm như thế!”



Nói xong, Triệu Phổ vừa cười vừa đi ra ngoài.



Tiểu Tứ Tử trèo từ trên bàn xuống, chạy lững thững đuổi theo Triệu Phổ, “Cửu Cửu hôm tay tâm trạng rất tốt ạ?”



“Ừ.” Triệu Phổ nghiêng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử còn cao chưa quá chân của mình, hỏi. “Nhìn một cái xem vận thế của Cửu Cửu nhà con hôm nay thế nào?”



Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu quan sát Triệu Phổ một chốc, sau đó giơ ngón tay cái ra quơ quơ với hắn, “Hôm nay là thế này ạ!”



Triệu Phổ cười đến càng vui vẻ, mang bảo bối cùng ra khỏi soái trướng.



Hạ Nhất Hàng chắp tay với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Làm phiền nhị vị.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.



Mọi người đi rồi, Bạch Ngọc Đường đứng trong soái trướng mới mở miệng, hỏi Triển Chiêu, “Có ý kiến gì không?”



Triển Chiêu trầm mặc rất lâu sau, nghiêm túc đáp, “Ta chỉ muốn viết cho hắn một chữ ‘Phục’.”



Bạch Ngọc Đường cười gật đầu, hiển nhiên có cùng cảm nhận với Triển Chiêu.



...



Cho tới trưa, bên trong quân doanh đều chuẩn bị trong yên lặng. Bạch Ngọc Đường cầm hai bọc đồ, mang theo Thiên Tôn đi cùng, lặng lẽ rời khỏi Hắc Phong Thành tiến vào rừng Hắc Phong.



Trong rừng, bầy sói hai bên đi cùng sư đồ hai người tiến về phía trước.



Trên đường, Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn vừa đi vừa thưởng thức một thanh đoản đao. Thanh đoản đao này nghe nói là Triệu Tử Long thời Tam quốc từng đeo bên người, thân đao màu trắng, sau khi ra khỏi vỏ vẫn sắc bén chém sắt như chém bùn. Trên thân đao chạm trổ một con rồng màu bạc, phong cách cổ xưa tao nhã. Thiên Tôn cầm chuôi đao này chơi đã hai ngày, có thể thấy được là yêu thích không rời tay.



“Người ta đã ra vốn lớn như vậy mang đến niềm vui cho người, liền hỗ trợ xuất một phần lực đi chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn.



Thiên Tôn dường như mới hồi hồn, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Xuất cái gì lực nha? Lại nói hai ta đang đi đâu vậy? Đứa nhỏ nhà ngươi mang vi sư đi vào con đường hẻo lánh thế này, lẽ nào muốn đem vi sư đi bán?”



Bạch Ngọc Đường không nói gì, Thiên Tôn cười hì hì nhìn hắn, có vẻ tâm trạng không tồi.



Ngũ gia âm thầm gật đầu, với tâm trạng lúc này của sư phụ hắn, phỏng chừng quà này khiến người rất hài lòng.
Lúc này Bạch Ngọc Đường bọn họ đã chạy đến Vọng Tinh Than.



Đừng trông bên ngoài đánh đến náo nhiệt, kỳ thật chính là nhân mã của Âu Dương và Long Kiều Quảng xoay quanh Vọng Tinh Than, tiếp cận như khi thao diễn quân binh, bầy sói cũng vừa hú vừa chạy vòng vòng, không biết Trâu Lương câu thông với Tắc Lặc như thế nào, tóm lại bầy sói cực kỳ phối hợp.



Bạch Ngọc Đường mở bản đồ ra, Lục Thiên Hàn lấy la bàn, tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử.



Tiểu Tứ Tử đứng trong Vọng Tinh Than, vươn một ngón tay.



Mọi người tìm theo hướng tay Tiểu Tứ Tử chỉ thì tìm được một tấm bia đá.



Tiểu Tứ Tử bảo Bạch Ngọc Đường kéo tấm bia đá, Ngũ gia nghe theo, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt.



Mọi người theo vết nứt kia phối hợp với bản đồ chỉ ra một con đường nhỏ. Thuận lợi mà vượt qua vài cơ quan, mặt đất xuất hiện một chỗ hổng, một cánh cửa đá xuất hiện trước mắt mọi người.



Bạch Ngọc Đường đặt la bàn lên một chỗ lõm trên cửa đá, phát hiện trùng khít, vươn tay xoay nhẹ... cửa đá mở ra.



Phía sau cửa đá xuất hiện một không gian rất lớn, bên trong có ánh sáng, dưới nền đất dường như có ánh sáng xanh lục hắt lên, tất cả mọi người đều biết, chỗ Long Diễm Thạch kia hẳn là lại bốc cháy.



“Ngọc Đường.” Lục Thiên Hàn vươn một ngón tay chỉ về cơ quan cách đó không xa, “Có phải cái kia không?”



Bạch Ngọc Đường gật đầu, vươn tay lấy một cái tên lệnh liên lạc ra ném lên trời.



Trên đầu, tên lệnh liên lạc dùng để lui quân của Triệu gia quân nổ tung.



Trong nháy mắt khi nhận được lệnh, nhân mã của Triệu gia quân lập tức rút về quân doanh ở Hắc Phong Thành, bầy sói cũng nhận được tiếng hú của Lang Vương gọi về, nhanh chóng rút về rừng Hắc Phong.



Bạch Ngọc Đường gỡ cái la bàn kia xuống, giao cho Giao Giao.



Giao Giao cầm la bàn, ngồi trên lưng Yêu Yêu nhanh chóng bay vào trong động, đặt la bàn vào giữa cơ quan, ấn xuống... theo động tác này của Giao Giao, dưới nền đất truyền đến động tĩnh liên tục.



Yêu Yêu bay ngược về, nhóm Bạch Ngọc Đường đại công cáo thành mang theo Tiểu Tứ Tử hỏa tốc rời khỏi Vọng Tinh Than, chạy về phía rừng Hắc Phong.



Yêu Yêu lại bay trở về, đến bên cạnh Triệu Phổ còn đang đứng trên trụ băng.



Triệu Phổ vừa mới nhảy lên lưng Yêu Yêu, nó liền bay vọt lên trời...  Bạch long vừa bay vào giữa tầng mây, nước trong Vọng Tinh Than đột nhiên cuồn cuộn như bị đun sôi, ngay sau đó, trụ băng sụp đổ, mặt đất nứt ra, có ngọn lửa màu xanh lục nháng lên nhưng lập tức đã bị cát vàng từ bốn phương tám hướng ập đến vùi tắt.



Mọi người vừa thoát khỏi Vọng Tinh Than bị cảnh tượng này khiến cho bàng hoàng, toàn bộ ốc đảo Vọng Tinh Than hoàn toàn chìm xuống, sau đó bị cát vàng cuồn cuộn trút xuống nuốt chửng, chỉ để lại một mảnh sa mạc bằng phẳng.



Trước mắt mọi người ở đây, ốc đảo Vọng Tinh Than đã tồn tại không biết mấy trăng năm, trong nháy mắt đã bị xóa sổ khỏi Tây Vực.



Lúc này... bão tuyết đột nhiên ngừng lại, mây trên trời tách ra, ánh mặt trời rọi xuống, một tiếng rồng ngâm cắt ngang dòng suy tưởng của mọi người.



Mọi người theo bản năng lại ngẩng đầu lên, nhìn trên lưng chú bạch long đang lượn vòng giữa trời, Triệu Phổ một tay vác Tân Đình Hầu, ánh mặt trời vàng kim chiếu lên chiến giáp trên người Triệu Phổ, ánh sáng kim sắc lóe lên khiến mọi người phải lóa mắt.



Binh mã Tây Vực tránh được một kiếp đều ngẩng mặt nhìn một người một rồng đang bay lượn giữa không trung.



Mơ hồ, như có âm thanh gì truyền đến.



Gia Luật Tề và Lý Nguyên Hạo nghiêng tai lắng nghe, chợt nghe thấy xa xa, dường như là nơi đất trời nối liền làm một, có tiếng gọi ầm ĩ mà chỉnh tề truyền đến, ai đang gọi gì đó?



A... là Triệu Phổ!



Bên trong quân doanh, Triển Chiêu đứng trên đài quan sát cùng với Bạch Ngọc Đường vừa mới thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở về bên cạnh hắn, hai người đồng thời cúi đầu nhìn, chỉ thấy dân chúng trong Hắc Phong Thành, trăm vạn đại quân Triệu gia quân, các tướng lĩnh trên thành lâu, tất cả mọi người đều đang hô, một lần lại một lần mà lặp lại một cái tên, “Triệu Phổ!”



Không chỉ có Hắc Phong Thành, Lang Vương Bảo, Hỏa Luyện Thành, Bình Chung Thành... bất cứ nơi nào có người ở Tây Vực, hết thảy những ai đã chứng kiến trận chiến vừa rồi, đều thành kính mà hô lên một cái tên.



Mà ngay cả binh sĩ các nước Tây Vực chiếm đóng Vọng Tinh Than, cũng nhịn không được mà giơ cao binh khí, hô to “Triệu Phổ!”.



...



Dưới soái kỳ Cửu Long trên thành lâu Hắc Phong Thành, Công Tôn ngẩng đầu nhìn phương xa, Triệu Phổ đứng trên lưng rồng, bay về phía hắn...



Đại khái nửa tháng trước, khi các nước Tây Vực vừa mới tiến vào chiếm đóng Vọng Tinh Than, Triệu Phổ đã bảo hắn suy tính ngày nào sẽ có bão tuyết.



Hai mắt Công Tôn sáng ngời, nhìn Triệu Phổ một thân phủ ánh sáng kim sắc, giữa tiếng hoan hô của vạn người, chiến thắng trở về.



Một trận tuyết, một trận chiến, Triệu Phổ không chỉ không đánh mà thắng đuổi đi Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Tề ngoan cố, phá hỏng kế hoạch do Ác Đế Thành trăm phương nghìn kế bày ra, vĩnh viễn dẹp đi hậu họa mà Băng Ngư Tộc để lại, mà hắn còn đem bản thân mình, đánh thành thần!



Trận chiến này, so với nói Triệu Phổ đã phong thần, không bằng mà nói hắn đã thắng cả thần.



Cái gì trăm vạn Phá Băng Đao, di binh Ưng Vương Triều, Triệu Phổ hắn đều có thể quét sạch.



Công Tôn không khỏi tò mò, lúc này Lý Nguyên Hạo, Gia Luật Tề đang nghĩ gì? Nhìn vị chiến thần cao cao tại thượng nhìn xuống bọn họ, bọn họ hẳn là so với việc đối mặt với bệnh dịch, càng thêm tuyệt vọng.



Công Tôn mỉm cười, nghênh đón vị anh hùng đang bước xuống khỏi lưng bạch long, nở nụ cười đi về phía hắn.



Quân binh trong thành giương cao binh khí trong tay, hô tên anh hùng.



Triệu Phổ cưỡi rồng trở về, tựa như chiêu cáo Tây Vực —— nơi này từ cùng trời cuối đất, đều do Triệu Phổ hắn định đoạt! Bất luận ngươi mạnh đến thế nào, dù ngươi có thần minh tương trợ thì sao? Ở trước mặt hắn, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần!



Hoàn vụ án thứ sáu