Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 154 : Bí ẩn

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Triển Chiêu nhìn thấy ai? Là hai người theo lý mà nói có nối tám cây gậy tre cũng không nối được quan hệ với nhau!



Nếu nói không quen? Thật ra đều biết cả. Nếu nói quen biết? Cái đó quá trình quen biết thật sự rất xấu hổ...



Hai người này, một người là Hiên Viên Lang, người còn lại, là Diệp Tinh.



Hiên Viên Lang là khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến Bắc Hải xử lý án Yêu Đế mà biết, Bắc Hải Đại hoàng tử, trong số các hoàng tử không học vấn không nghề nghiệp của nhà Hiên Viên Kiệt, là người duy nhất còn sống sót.



Bây giờ nhớ lại vụ án ở Bắc Hải, Triển Chiêu cũng chỉ biết lắc đầu. Hiên Viên Kiệt ăn nhầm nấm độc, sinh ra ảo giác, khiến cho cuối cùng nước mất nhà tan, vừa đáng giận lại thật đáng buồn.



Vụ án kia còn khiến cho Triển Chiêu kết một mối thù trước mắt là lớn nhất, Hiên Viên Phách.



Hiên Viên Phách lợi dụng Bạch Ngọc Đường, thiếu chút nữa thì đã soán vị thành công, nhưng ai biết ý trời trêu ngươi, sau khi Hiên Viên Kiệt tỉnh táo lại thì truyền ngôi vị Hoàng đế lại cho Hiên Viên Lang. Càng kỳ quái hơn chính là, tất cả những người con nối dòng khác bao gồm cả Hiên Viên Phách trong đó đều không có huyết thống Hoàng tộc Bắc Hải, khiến cho một đám Hoàng tử giỏ trúc múc nước tốn công dã tràng. Hiên Viên Phách còn một hơi đắc tội hai người Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, từ lần đụng mặt tại khách điếm ở đại mạc, tiểu tử kia liền mai danh ẩn tích không còn thấy bóng dáng.



Triển Chiêu nhớ đến Hiên Viên Phách liền nghiến răng, nếu như nói trong lòng Miêu gia có một tấm bảng danh sách những kẻ không vừa mắt nhất thì Hiên Viên Phách tuyệt đối có thể nằm trong hàng tam giáp.



So với Hiên Viên Lang, Diệp Tinh khả năng càng xấu hổ hơn một chút.



Diệp Tinh là đồ đệ của Nhất Diệp phu nhân, cũng là hảo bằng hữu của Bạch Ngọc Đường. Trước kia khi Hồng Anh Trại xảy ra vụ lộn xộn của Tà Vũ, Nhất Diệp phu nhân chết một cách kỳ quặc, cũng may mà Diệp Tinh là người thông minh mới không khiến cho Nhất Diệp Giáo đánh nhau với Ma Cung.



Càng xấu hổ chính là, nguyên bản Triển Chiêu tưởng rằng Diệp Tinh là hoa đào của Bạch Ngọc Đường, không ngờ rằng tư duy của tên này không giống người thường, muốn làm hoa đào của Triển Chiêu hắn, làm tình địch với Bạch Ngọc Đường, sau đó bị Ngũ gia đuổi đi mất.



Triển Chiêu giơ đũa không biết nên chào hỏi như thế nào với hai người này, chỉ có thể đề cử thịt dê cho hai người họ ăn.



Diệp Tinh bị dáng vẻ ngốc nghếch của Triển Chiêu khiến cho thích thú, hắn không thèm khách sáo, gọi tiểu nhị mang hai bộ bát đũa lên, ngồi xuống cùng bàn ăn cơm với Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử.



Hiên Viên Lang lại rất phấn khởi, nhìn trái nhìn phải, “Hiền đệ của ta đâu?”



Triển Chiêu lặng lẽ thay Bạch Ngọc Đường thở mạnh —— may mà hắn không có ở đây.



Lại nói tiếp, vị Hiên Viên Lang này cũng rất khôi hài, từ sau vụ án ở Bắc Hải, hắn liền thực sự xem Bạch Ngọc Đường như huynh đệ của mình, không có việc gì thì viết thư, ngày lễ ngày Tết còn mang thổ sản tới, Ngũ gia rất là bất đắc dĩ.



“Ngọc Đường có việc về Thiên Sơn rồi.” Triển Chiêu khó hiểu hỏi hai người, “Sao hai ngươi lại đi cùng nhau?”



Triển Chiêu thấy Hiên Viên Lang ngay cả một thị vệ cũng không mang theo, liền hỏi, “Chạy đến đây như vậy không sao chứ? Dù gì ngươi cũng là Hoàng đế Bắc Hải.”



Hiên Viên Lang còn rất ngượng ngùng mà gãi đầu. “Cái gì mà Hoàng đế chứ, sau khi Bắc Hải chia ra, cơ bản chỉ còn lại mấy thành nhỏ... Vốn nghĩ là các huynh đệ sẽ liên minh, nhưng mà không có quan hệ máu mủ, bọn họ đều chê ta là thùng cơm, cho nên ai lo thân nấy, ai... quốc dân của Bắc Hải nguyên bản cũng đã chuyển đi rất nhiều.”



“Nhưng ta nghe nói diện mạo của Phật Thành đã thay đổi không ít, dân chúng cũng an cư lạc nghiệp mà?” Triển Chiêu nhớ lúc trước Hạ Nhất Hàng từng nhắc đến, còn khen Hiên Viên Lang.



“À... chỗ của ta rất tốt.” Hiên Viên Lang gật đầu, “May mà có hiền đệ nhờ Diệp huynh giúp đỡ ta.”



Triển Chiêu có chút không hiểu mà nhìn Diệp Tinh.



Diệp Tinh cười cười, giải thích, “Nói ra rất dài dòng. Khi sư phụ còn sống bởi vì quá cố chấp với việc báo thù, chuyện của Nhất Diệp Giáo, thực tế bà không quan tâm nhiều lắm. Tuy giáo chúng rất nhiều nhưng không khí nặng nề, phòng ốc cũng cũ kỹ không thôi. Sau khi sư phụ chết thì những kẻ có cừu oán tìm tới cửa gây rối loạn mấy lần, lòng người tan rã, giáo chúng đều biết là tiền đồ bất ổn. Khi ta đang gặp khó khăn, Ân Hậu có đến tìm ta một lần.”



Triển Chiêu sửng sốt, kinh ngạc hỏi. “Ngoại công của ta đi tìm ngươi?”
Thiên Tôn nhìn mặt đồ đệ, nhớ tới bộ dáng khi còn bé của hắn, hai mươi năm ngắn ngủi, đối với tuổi như Thiên Tôn thật không tính là gì, nhưng nhìn một tiểu hài nhi lớn lên thành người, vẫn là thực khiến cho người ta cảm khái.



Thiên Tôn sống một trăm năm cũng chưa từng tin là sẽ có một người “hợp ý” với mình như vậy, cho đến khoảnh khắc khi tiểu Bạch Ngọc Đường nằm trong tã lót, lần đầu tiên bắt lấy ngón tay của Thiên Tôn, Thiên Tôn tin, lần này Yêu Vương không lừa mình.



Thiên Tôn vươn tay chọc quai hàm của Bạch Ngọc Đường, tựa như chọc tiểu tử hai mươi năm trước nói chuyện để lọt gió kia, “Muốn hỏi cái gì thì hỏi, nghẹn để làm gì?”



Ngũ gia lại quan sát Thiên Tôn, “Nếu người không muốn nói cũng không sao.”



Thiên Tôn nhìn đồ đệ, không hiểu sao liền nở nụ cười, lòng hiếu kỳ không mạnh là điểm thú vị nhất của Bạch Ngọc Đường, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Trong mắt người bình thường là lạnh lùng, nhưng trong mắt của Thiên Tôn, đây là một cách “sủng người” độc đáo của đồ đệ nhà mình; chứng tỏ Bạch Ngọc Đường để ý, quan tâm đến cảm nhận của người kia còn hơn cả cảm nhận của bản thân mình.



Bạch Ngọc Đường không rõ vì sao Thiên Tôn lại cười.



Thiên Tôn vươn tay, nhẹ nhàng gõ hai cái lên bàn, mặt bàn liền xuất hiện một quả cầu băng tròn trĩnh, tựa như bọt nước đóng băng, dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống, trong vắt mà sáng lấp lánh.



“Hắc Thủy Cung...” Thiên Tôn lẩm bẩm một câu.



“Có liên quan với Hắc Thủy Bà Bà sao?” Bạch Ngọc Đường biết Thiên Tôn có quan hệ rất tốt với Hắc Thủy Bà Bà, nhưng hắn luôn cảm thấy vị Bà Bà kia cường hãn không phải tầm thường, không cần ai phải lo lắng cho bà.



Thiên Tôn dường như cũng cảm thấy rất buồn cười, lắc đầu nói. “Nói đến Hắc Thủy Cung thì phải nghĩ đến Dư Khiếu Nguyên.”



Bạch Ngọc Đường tò mò, “Thì ra là Cung chủ Hắc Thủy Cung, sư phụ của Hắc Thủy Bà Bà?”



Thiên Tôn gật đầu, “Dư Khiếu Nguyên chết sớm, niên đại của Hắc Thủy Cung lại tương đối cổ xưa.”



“Bà ta là người như thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.



“Hạng người gì à...” Thiên Tôn dường như có chút khó xử, ngẫm nghĩ, nói. “Giống như rắn rết vậy...”



Ngũ gia nhíu mày, “Bà ấy và Yêu Vương không phải là bằng hữu sao?”



“Rắn rết không hẳn là kẻ ác, có răng độc không phải là lỗi của chúng, không trêu chọc không phải là được rồi sao?” Thiên Tôn dùng ngón tay chọc chọc quả cầu băng, lẩm bẩm. “Hắc Thủy Cung chính là một cái hố bẫy cực lớn, bất kể là ai muốn đào bới cái hố đó, trước nên cân nhắc lại bản lĩnh của mình.”



Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có liên quan đến “Tà linh” mà người vừa nói?”



Thiên Tôn chống cằm cẩn thận nhìn đồ đệ, dường như đang do dự, “Có nên nói cho ngươi biết không? Vạn nhất khiến ngươi sợ thì sao giờ?”



Bạch Ngọc Đường bị Thiên Tôn chọc cho bật cười, có đáng sợ như vậy sao?



Thiên Tôn hơi nheo mắt, nhẹ nhàng dùng chút lực... “rắc” một tiếng, quả cầu băng bể nát.



Khóe miệng Thiên Tôn hơi gợn lên một chút ý cười, nói với Bạch Ngọc Đường, “Nói với Lục Phong một tiếng, chúng ta về Hắc Phong Thành.”



“A.” Ngũ gia đứng lên, lên núi đi tìm Lục Phong.



Thiên Tôn nhìn bóng lưng đồ đệ lên núi, trong lòng nổi lên nghi hoặc —— từ khi xuất hiện cái Ác Đế Thành gì đó, những vụ hỗn loạn ở Tây Vực chưa từng dừng lại, một chuyện so với một chuyện càng kỳ quái hơn, rốt cuộc là ai đang tác quái phía sau màn?