Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 159 : Gió thổi từng cơn
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Tầng năm Cung Phúc Lâu tràn vào một đống cao thủ võ lâm, quan hệ giữa các đại môn phái phức tạp, ân oán tình cừu giữa các đại cao thủ, tóm lại ăn một bữa cơm mà đụng mặt nhau rất là xấu hổ.
Duy độc các tiểu đệ tử Phái Thiên Sơn vẫn hoạt bát như cũ, vui vẻ gắp đồ ăn cho Thiên Tôn.
Các cao tăng Thiếu Lâm dù sao cũng là đức cao vọng trọng, vừa đi lên lầu, chúng hậu bối của các đại môn phái nhộn nhịp đứng dậy hành lễ.
Đương nhiên các lão hòa thượng sẽ không bỏ nhiều tiền ra để lên được tầng năm ăn đồ ăn chay, đây là do chưởng quỹ đặc biệt mà chuẩn bị vị trí này cho các vị đại sư.
Huyền Minh có chút khó hiểu mà nhìn mái tóc đen của Thiên Tôn.
Lúc này Thiên Tôn đang dùng bữa, tâm trạng thoạt nhìn không tồi, được một đám tiểu đồ đệ dỗ đến vui vẻ hớn hở.
Huyền Minh nhìn đến có chút xuất thần...
Thân phận của Huyền Minh đại sư gần với Phương trượng Thiếu Lâm Huyền Hư, mà thực tế thì Huyền Hư còn là sư đệ của Huyền Minh, chỉ là võ công không tốt như sư đệ.
Năm nay Huyền Minh đã hơn chín mươi, từ lúc còn rất nhỏ đã xuất gia, vẫn luôn đi theo sư phụ của mình, Phương trượng đời trước của Thiếu Lâm Tự. Bởi vậy khi còn bé Huyền Minh đã từng gặp Thiên Tôn rất nhiều lần... Nhưng mà Thiên Tôn trong ký ức của Huyền Minh không phải là như thế này. Thiên Tôn có một ngày sẽ cười đến vui sướng như vậy, trước kia lão hòa thượng ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ bao giờ.
Bạch Ngọc Đường để ý thấy Huyền Minh nhìn Thiên Tôn chằm chằm, cũng có chút khó hiểu.
Mọi người ngồi xuống dùng cơm, không nói chuyện nghiêm túc mà chỉ hàn huyên tâm sự. Cũng may Dụ Mộ Trì và Nghiêu Tử Lăng rất quen, Đường Tiểu Muội và Triệu Viện, Liễu Cẩm Lân cũng tán gẫu vui vẻ, Đường Tứ Đao có thể cùng Bạch Ngọc Đường uống hai chén rượu, bởi vậy không khí xấu hổ dần dần giảm bớt.
Huyền Ninh và Minh Tây tuy ngồi trợn mắt nhìn nhau nhưng không gây ầm ĩ như ngày xưa, dù sao vẫn còn có Thiên Tôn ở đây.
Trong bầu không khí hài hòa này, đột nhiên... có một tiếng gọi, “Các vị đại sư.”
Tại hoàn cảnh mà tất cả mọi người đều cố gắng nhỏ giọng nói chuyện, bỗng dưng có người nói chuyện lớn tiếng, mọi người không khỏi đều nhìn sang.
Chỉ thấy người nói chuyện, cư nhiên là người vừa rồi vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, mắt nhìn thẳng, Chưởng môn của Lôi Thiết Môn, Lôi Nhạc.
Bốn vị cao tăng thấy có người gọi, liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn Lôi Nhạc.
Lôi Chưởng môn ít đi lại trên giang hồ nên mọi người không biết nhiều về người này.
Huyền Viễn là người ôn hòa nhất trong bốn vị cao tăng, liền hỏi, “Lôi thí chủ, có gì chỉ giáo?”
Lúc này Lôi Nhạc đã cơm nước xong, gọi một bình trà đang thưởng thức trà, hắn nhìn chằm chằm lá trà nổi lên bên trong chén, định thần một lát mới chậm rãi mở miệng. “Vãn bối có một điều nghi vấn vẫn luôn muốn thỉnh giáo.”
Bốn vị cao tăng liếc mắt nhìn nhau, vị này định hỏi về Phật pháp hay hỏi cái gì?
“Thí chủ muốn hỏi điều gì?” Tính tình của Huyền Hối tương đối u ám, không biết Lôi Nhạc xuất phát từ mục đích gì, là địch hay bạn. Lão hòa thượng vừa hỏi vừa đánh giá người thanh niên này... Với tuổi này của hắn, cũng coi như có can đảm, võ lâm hậu bối tầm này hẳn là không mấy ai dám nói chuyện với họ đi.
Lôi Nhạc ngẩng đầu, vẻ mặt tự nhiên mà nhìn bốn vị cao tăng, mở miệng, “Vãn bối vẫn luôn muốn hỏi, Thiên Tôn và Ân Hậu, ai mới lợi hại hơn?”
Lôi Nhạc lên tiếng nói ra, trên lầu liền có mấy người bị sặc nước.
Người đầu tiên bị sặc chính là Lục Phong.
Đường Tứ Đao khẽ nhíu mày, Dụ Mộ Trì cũng liếc mắt nhìn Lôi Nhạc... Mọi người ở đây nhìn Lôi Nhạc đang cười như không cười, lúc này đều chỉ có một ý tưởng —— Gây sự! Vị này tuyệt đối là đang cố tình gây sự!
Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều thu lại nụ cười, trao đổi ánh mắt với nhau.
Lúc này, một giọng nói êm tai dễ nghe ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bay vào.
Khoảnh khắc Ngũ gia nghe thấy âm thanh này, động tác trong tay hơi chững lại, khóe miệng... vô thức mang theo ý cười.
“Trên đời này, sự thật phàm là qua lòng người một lần, lại qua miệng người một lần, không còn là sự thật nữa. Thiên Tôn trong cảm nhận của các ngươi không phải là Thiên Tôn thật sự. Ân Hậu trong cảm nhận của các ngươi cũng không phải là Ân Hậu thật sự. Đổi cách nói khác, nếu trong lòng ngươi muốn Thiên Tôn mạnh hơn, như vậy tự nhiên có thể tìm được cả trăm nghìn lý lẽ để giữ vững niềm tin của các ngươi. Tương tự, nếu trong lòng ngươi muốn Ân Hậu mạnh hơn, như vậy luôn có thể tìm được vô số lý do để chứng minh Thiên Tôn yếu hơn. Bất luận là so sánh như thế nào cũng đều là so sánh trong lòng ngươi, không liên quan gì đến sự thật cả.”
Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn chớp mắt mấy cái, gật đầu —— thì ra là ý này! Miệng lưỡi của vị này cũng lợi hại lắm!
Ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy không biết từ khi nào, Triển Chiêu một thân hồng y tay cầm Cự Khuyết đặt sau lưng đã đứng trên lan can ngoài cửa sổ. Vạt quan bào hồng sắc, dây đỏ đính trên mũ quan, mái tóc đen, đều khẽ phất phơ theo làn gió ngoài lâu.
Ý cười bên khóe miệng Bạch Ngọc Đường lan đến đáy mắt, ngẩng đầu chỉ thấy mèo kia cũng đang cười tủm tỉm nhìn sang đây.
Thiên Tôn ngồi một bên ăn tôm vừa vặn nhìn thấy cảnh này, âm thầm tán thưởng —— lợi hại nha Triển Tiểu Miêu! Mặt than của Ngọc Đường nhà ta cũng chữa hết!
Triển Chiêu dựa vào khung cửa sổ, nhìn Lôi Nhạc cười đến vô hại, “Nói một cách đơn giản, chính là ngươi muốn biết giữa hai người lùn ai lùn hơn, cúi đầu nhìn là được, nhưng phải biết rằng giữa hai người cao, ai cao hơn thì ngươi phải nhanh chóng cao hơn, hoặc là trèo lên vị trí rất cao. Huống chi hai người cao kia còn đứng trên đỉnh núi mà ngươi lại đứng dưới chân núi nhìn lên, hỏi gió núi xem hai người bọn họ ai cao hơn? Ngươi hy vọng gió núi sẽ nói cho ngươi biết điều gì đây? Bản thân gió núi còn choáng váng, bất luận cơn gió nào nói linh tinh với ngươi rằng ai cao ai thấp, là thiện hay ác, vậy đều là suy nghĩ của bản thân cơn gió đó, có quan hệ gì với sự thật không?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng khéo léo nói mấy câu, chọc cho mọi người trong lâu ngầm hiểu mà cười, ngay cả Minh Tây sư thái cũng phải nở nụ cười, Huyền Ninh tức đến giậm chân, “Con mèo miệng lưỡi bén nhọn nhà ngươi!”
Ba vị đại sư còn lại lại đều ôm tim —— sau công phu mèo ba chân là gió núi... đả kích lần hai.
Ngũ gia gật đầu, phỏng chừng thức ăn hôm nay của mèo không tồi, mồm miệng càng thêm lưu loát.
Triển Chiêu trêu chọc mấy kẻ nhàm chán xong thì thân hình nhoáng lên một cái, mọi người liền nhìn thấy một hồng ảnh rơi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Ngũ gia, khuỷu tay huých nhẹ hắn xem như chào hỏi, thuận tay nhét một quả mận cho hắn.
Ngũ gia cầm quả mận không hiểu mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu như hiến vật quý, “Nếm thử.”
Ngũ gia cắn một cái, nháy mắt chua đến cau mày, Thiên Tôn ngồi một bên bị biểu cảm của đồ đệ chọc cho cười đến nằm úp sấp trên bàn.
Triển Chiêu gật đầu, lẩm bẩm, “Quả nhiên là chua, may mà chưa ăn!” Nói xong, từ trong tay áo lấy ra mấy quả mận chia cho các tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn.
“Triển đại ca!”
Đường Tiểu Muội, Triệu Viện cùng Liễu Cẩm Lân, kể cả Trưởng Tôn Dao đều chào hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu cười tủm tỉm, vừa chia mận vừa khoát tay với các vị tiểu mỹ nhân, xem như chào hỏi.
Các cao thủ trong lâu đều dùng vẻ mặt phức tạp mà nhìn thoáng qua Triển Chiêu —— nhân duyên đâu cần phải tốt như vậy chứ cái vị này...
Ngũ gia vừa dùng rượu súc miệng, vừa đánh giá Triển Chiêu —— mèo này mặc một thân quan phục ra ngoài, đừng nói là đến vì việc công.
Nghĩ đến đây Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chằm chằm —— không phải ngươi lại nhặt thi thể chứ?
Vẻ mặt của Triển Chiêu là một lời khó nói hết, lắc đầu lia lịa với Bạch Ngọc Đường —— chuột! Nói cho ngươi ngươi không tin được đâu! Vận xui lúc này của Miêu gia đã đạt đến tầm cao mới!
Ngũ gia nhìn chằm chằm Triển Chiêu thật lâu sau, gật đầu —— ta tin!