Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 164 : Hi thế trân bảo

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vào Thái Nhiên Cư, nhìn bốn “nghi phạm” bị tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn cùng Hồng Tề Thiên bắt được, vẫn còn cảm thấy không thật cho lắm.



Thẳng đến khi đi lên lầu hai, nhìn hơn phân nửa sàn gác bị lật tung, Ngũ gia mới gật đầu, an tâm rồi...



Thiên Tôn ngồi chờ trên lầu ba, chưởng quỹ Vương Duệ lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn, được Lâm Tiêu bọn họ giúp đỡ ngồi xuống một cái ghế trên lầu ba, vỗ ngực mà thở.



Bàng Dục và Bao Duyên nhìn kỹ sắc mặt của Vương Duệ, so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều, tuy vẫn trắng xanh nhưng ít nhất vẻ thảm đạm khi nãy không còn.



Mà những người khác vẫn còn đang vây xem bức “tượng băng” kia.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều kề sát lại cẩn thận quan sát... bên trong hình người đóng băng, làn khói màu đen không ngừng lưu động, cảm giác như vật còn sống, cực kỳ quỷ dị.



Ngồi được một chốc, hô hấp của Vương Duệ dần ổn định, Bao Duyên bèn hỏi hắn, “Chưởng quỹ, ngươi vừa mới nói thứ đồ chơi đó là gì? Tà linh à?”



Một câu của Bao Duyên liền thu hút sự chú ý của Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường.



Triển Chiêu đi qua hỏi, “Tà linh gì?”



Bạch Ngọc Đường lại là khó hiểu mà nhìn Thiên Tôn ngồi bên cửa sổ —— Tà linh? Dựa theo những gì lúc trước sư phụ từng kể cho hắn, thứ gọi là “Tà linh” hẳn là nội lực của người bị hại, nói cách khác nếu thứ khói đen kia thực sự là Tà linh thì Vương Duệ hẳn là đã chết!



“Tà... Tà linh?” Vương Duệ liền lau mồ hôi, “Nào... nào có, ta nói là, tà... tà! Đây không phải là tà môn sao?”



Cả đám học sinh trường Thái Học lẫn tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều liếc mắt trừng hắn —— sao ngươi có thể mở to mắt nói dối vậy chứ?! Vừa rồi rõ ràng nói là Tà linh mà!



Hồng Tề Thiên ở một bên quan sát Vương Duệ, người này vừa rồi xém chút thì đã mất mạng, vậy mà bây giờ vẫn còn muốn giấu diếm, có thể thấy được không phải là chuyện tốt gì.



Triển Chiêu hỏi thăm Trình Bình bọn họ toàn bộ những việc vừa xảy ra, gật đầu, trước không tính đến Vương Duệ mà là đi tới trước mặt bốn kẻ bị bắt kia.



Bốn người này đều ăn mặc như thương nhân thông thường, tuổi đều trên dưới năm mươi, nhìn diện mạo thì ba người hẳn là ngoại tộc, một người là người Trung Nguyên.



Triển Chiêu quan sát người Trung Nguyên kia một chút, bộ dạng bình thường, như một đại thúc trung niên thường thấy trên đường... khiến cho Triển Chiêu chú ý chính là trên y phục của hắn dính chút vỏ đậu phộng màu đen.



Triển Chiêu sờ cằm, hỏi. “Ngươi ăn đậu phộng suốt một đường từ ngoài thành cho đến đây?”



Người nọ ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu, sau đó cười lạnh hỏi lại, “Sao nào? Ăn đậu phộng ở Hắc Phong Thành cũng có tội?”



Ba người ngoại tộc sau lưng hắn cũng lưu loát dùng tiếng Hán mà kháng nghị, “Đúng vậy! Chúng ta bất quá chỉ là thực khách bình thường, vì sao lại bắt chúng ta?!”



“Khách bình thường thì các ngươi chạy làm gì?” Phong Khiếu Thiên trừng mắt.



“Các ngươi đánh nhau! Sàn gác đều bay mất mà chúng ta còn không chạy sao?” Miệng lưỡi của mấy người đó vẫn rất ngoan cố.



Mọi người ngược lại cũng nghĩ đến, hình như quả thật là không có bằng chứng, bọn họ bắt người chỉ vì Thiên Tôn muốn họ bắt người... Đương nhiên! Dựa theo tình hình lúc đó mà phán đoán thì nhất định mấy người kia có quan hệ với bóng đen này!



Nghĩ đến đây, tất cả mọi người quay sang nhìn Thiên Tôn.



Mà lúc này, Thiên Tôn đang ngồi bên cửa sổ, ôm Tiểu Tứ Tử, hai vị này đã lâu không gặp nên đang bận rộn “tâm sự”, trò chuyện đến hăng hái.



Triển Chiêu chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng một bên đỡ trán, có chút khó hiểu, Tiểu Tứ Tử và Thiên Tôn dính nhau cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là vừa xoay mặt lại thì Triển hộ vệ lập tức hiểu được tâm tình của Ngũ gia —— chỉ thấy lúc này cả đám tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn có người cắn tay áo có người cào bàn giậm chân, như là rất ngứa ngáy, miệng lẩm bẩm không ngừng...



“Thật quá đẹp!”



“Sư tôn ôm hài tử!”



“A! Ta chịu không được!”



“Sư tôn chọc bé mập, bé mập mềm mềm!”



Tất cả mọi người trường Thái Học mờ mịt mà nhìn vẻ hoa si của các tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn, ngược lại Triệu Lan kéo đường muội Triệu Viện của mình mà lắc tay áo, “Ta hiểu! Lúc trước trong trường Thái Học nhìn thấy Thiên Tôn, Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử cũng nổ tung!”



Triển Chiêu nghi hoặc mà xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Một bên, Thiên Tôn xốc tấm lụa lên, đang mở cái hộp gấm ra chậm rãi buông một câu, “Có rất nhiều thứ thật sự chính là hi thế trân bảo, dù cho có tiền cũng không mua nổi!”



Nói xong, Thiên Tôn mở rộng nắp, để lộ ra thứ đồ bên trong hộp, cùng với đó là tiếng kinh hô vang lên từ xung quanh.



Tiểu Hầu gia ôm tim, “May mà cha ta không có ở đây, không thì không hôn mê mới lạ...”



Chỉ thấy bên trong hộp gấm là một bồn hoa sơn trà chạm ngọc tinh mỹ, bồn hoa này có tổng cộng tám đóa hoa sơn trà, hình thái khác nhau nhưng chất liệu đều giống hệt như đóa hoa sơn trà Hắc Thủy Bà Bà cài trên vành tai.



Thiên Tôn đưa tay nhẹ nhàng dùng nội lực quét qua bồn qua kia, nháy mắt hoa sơn trà màu đen biến thành màu u lan, giống như ngọn lửa lại xanh như biển cả, lộ ra một vẻ đẹp yêu dị.



“Thiếu một đóa.” Ngũ gia chỉ chỉ một cành trống trong bồn hoa, “Chắc là đóa hoa của Thái Di Bà hay đeo, gắn vào liền hoàn mỹ!”



Thiên Tôn nhẹ nhàng ngắt xuống một đóa hoa sơn trà khiến cho các đại tài tử trường Thái Học kinh hoảng đến giậm chân. “Ngắt ra tiếc quá!”



Nhưng nhìn kỹ mới phát hiện tất cả hoa sơn trà đều có thể hái xuống được.



Ở đây còn có mấy nữ hài nhi, Triệu Lan, Triệu Viện tốt xấu gì cũng là lá ngọc cành vàng, Liễu Cẩm Lân cũng là thiên kim tiểu thư đại hộ nhân gia, liếc mắt một cái đều nhìn ra đây không phải là bồn cảnh! Mà là giá đựng đồ trang sức làm thành hình bồn hoa, những bông hoa sơn trà kia là trâm hoa!



Triệu Lan che miệng. “Này... trong tay của tất cả các đời Hoàng hậu đều không có được trâm hoa như vậy... đây là đồ của Hắc Thủy Cung sao?”



Thiên Tôn mỉm cười gắn lại đóa hoa kia, đáp. “Khi ta và lão quỷ còn bé từng nhìn thấy bồn hoa này trong Hắc Thủy Cung, để trong phòng của Dư Khiếu Nguyên.”



Nói xong, Thiên Tôn đóng hộp lại, lại gói kỹ hộp, vươn tay nhấc lên đưa cho Triển Chiêu ôm. “Lấy về đưa cho Hắc Thủy, coi như vật về với chủ cũ!”



Triển Chiêu ôm hộp gấm cảm kích mà nhìn Thiên Tôn, lão gia tử thật thương người! Thái di bà ắt hẳn rất cao hứng!



Ngũ gia ở một bên lặng lẽ gật đầu —— Đúng vậy! Dư Khiếu Nguyên cùng với tất cả các bà bà đều sẽ rất cao hứng... các bà bà không chừng còn mở tiệc chúc mừng nữa cơ...



Thưởng thức bảo bối xong rồi, tất cả mọi người mới nhớ đến chuyện nghiêm túc.



Tiểu Lương Tử vươn tay chọc chọc Vương Duệ, “Ta nói này chưởng quỹ, sao ngươi lại có được bảo bối của Hắc Thủy Cung?”



“Đúng vậy!” Trình Bình bọn họ đều nhìn hắn, “Có phải vì thứ bảo bối này mới mang đến họa sát thân không?”



“Đừng nói ngươi đi đào mộ nhé?”



“Trộm được phải không?”



Vương Duệ liên tục xua tay trước sự chỉ trích của mọi người, cuối cùng thở dài, đáp, “Tai bay vạ gió mà! Chúng ta, cũng chỉ là những kẻ chết thay mà thôi...”



...



Mà lúc này, trong quân trướng của Triệu Phổ.



Bốn hung phạm đều bị trói chặt, ống tay áo trái được vén lên, hình xăm dấu ấn của Ác Đế Thành có chút nhức mắt.



Hồng Tề Thiên đem chuyện đã xảy ra nói cho Triệu Phổ.



Lâm Dạ Hỏa cau mày tỉ mỉ xem xét thứ độc dược kia, “Thứ đồ chơi này thật tà tính!”



Mà Công Tôn lại nhìn chằm chằm hình xăm trên cánh tay của bốn người kia, nhíu mày.



Công Tôn tiên sinh luôn cảm thấy chương văn này dường như có ý nghĩa gì đó, hắn chạy đến bên bàn, mở ngăn kéo lấy ra một bức tranh vẽ dấu hiệu của Ác Đế Thành, đi đến so sánh với hình xăm của bốn người kia.



So một lúc lâu, Công Tôn ngẩng đầu, nghiêm túc nói với mọi người, “Hình xăm này là giả! Không giống!”



Cửu vương gia chau mày, liếc mắt quét qua bốn người kia, “Các ngươi không phải là người của Ác Đế Thành?”



Hỏa Phượng cũng cảm thấy khó hiểu, “Không phải thì mắc gì đi giả mạo? Ăn no rỗi việc?”