Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 168 : Người bảo vệ

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Ân Hậu đã trở lại và không chỉ đến một mình mà còn mang theo vài người đến.



Người đi đầu là một cô nương, không đợi mọi người nhận ra liền “vèo” một cái nhào tới, “Miêu yêu!”.



Triển Chiêu vừa nghe liền nhìn trời, người đến là ai? Khuê nữ của Long Cửu Luyện, Long Miểu Miểu, tiểu cung chủ Dạ Xoa Cung.



“Miểu Miểu tỷ tỷ!”



Tiểu Tứ Tử chào đón Long Miểu Miểu.



Cô nương lập tức tươi cười hớn hở, vươn tay ôm Tiểu Tứ Tử lên, “Tiểu thần y!”



Tiểu Tứ Tử cười lộ lúm đồng tiền, trông rất thẹn thùng.



Lại nói, lúc trước lần đầu tiên Tiểu Tứ Tử nhìn thấy Long Miểu Miểu ở Tuyết Thành thì rất sợ nàng, cô nương này không chỉ có xem bé như cục bột mà xoa xoa nắn nắm, còn muốn bắt trộm bé về nuôi.



Sau đó, Công Tôn giúp cho mọi người ở Dạ Xoa Cung chữa hết những tật bệnh bẩm sinh, đảo mắt đã qua hai năm, trên cơ bản những tật bệnh của mọi người ở Dạ Xoa Cung đều đã được chữa khỏi, cho dù chưa chữa khỏi hoàn toàn cũng đã chuyển biến tốt đẹp hơn.



Long Miểu Miểu chính là ví dụ tốt nhất, cô nương nguyên bản bẩm sinh có một con mắt màu đỏ, hiện giờ sự khác biệt màu sắc của hai con mắt gần như đã biến mất, con người cũng sáng sủa hơn rất nhiều.



Vì vậy lấy Long Cửu Luyện dẫn đầu, tất cả mọi người ở Dạ Xoa Cung đều đặc biệt tôn kính Công Tôn tiên sinh, đều gọi hắn là “thần y nhà ta”, Tiểu Tứ Tử đương nhiên cũng trở thành tiểu thần y của bọn họ. 



Tiểu Tứ Tử được Long Miểu Miểu ôm, vươn tay ôm mặt của nàng giúp nàng kiểm tra đôi mắt một chút, gật đầu, “Ừm! Kiên trì uống thuốc thêm hai tháng thì sẽ tốt hoàn toàn, mắt của tỷ tỷ thật là đẹp, màu hổ phách!”



Long Miểu Miểu vui vẻ ra mặt hôn Tiểu Tứ Tử.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, nha đầu này trước kia muốn bao nhiêu quái dị có bấy nhiêu quái dị, muốn điêu ngoa bao nhiêu liền có bấy nhiêu điêu ngoa, cả ngày nói mình có mắt âm dương, bây giờ đã trưởng thành hơn, tật bẩm sinh cũng được trị, trổ mã càng ngày càng xinh đẹp không nói, tính cách cũng càng ngày càng tốt.



Ngoại trừ Long Miểu Miểu ra còn có ba người khác theo Ân Hậu đến, không phải là Bệnh thư sinh, Hồng Cửu Nương bọn họ mà là ba người mà tất cả mọi người chưa từng gặp qua.



Người đi phía trước là một người cao ngất, nhìn qua thì khoảng chừng năm mươi tuổi, có một mái tóc dài màu xám tro, mặc một thân y phục màu xanh, lão đầu này rất có phong thái, diện mạo phong độ này không kém hơn Lục Thiên Hàn bao nhiêu.



Bên thái dương của người này có một cái bớt màu tím nhỏ cỡ đầu móng tay, chỗ cái bớt có một lọn tóc màu tím rất nổi bật giữa mái tóc màu xám tro.



Bạch Ngọc Đường nhận ra người này, lúc trước khi đến Ma Cung từng gặp qua, Lâm Dạ Hỏa bọn họ không biết, nhưng Hỏa Phượng Đường chủ nhìn thấy cái bớt màu tím kia thì cũng đoán được thân phận của người này —— Tu La Vương, Lam Biện.



Tu La Vương là cao thủ số một số hai của Ma Cung. Lão gia tử và Ngô Nhất Họa là huynh đệ kết nghĩa, nghe nói từ những năm xa xưa khi đi đánh giặc đã quen biết với U Liên.



Truyền kỳ cuộc đời của Lam Biện, ngoại trừ là chiến tướng nổi tiếng ra thì điều khiến mọi người biết đến nhiều nhất chính là sự si tình của người này.



Trong chiến loạn, Tu La Vương đau đớn mất đi ái thê, vì báo thù cho vong thê, Tu La Vương đã làm trái với quân quy, một mình đánh giết thẳng vào đại quân của Tây Nam Man Vương, lấy thủ cấp của Man Vương huyết tế vong thê, từ đó về sau biến mất khỏi thế gian.



Mấy năm nay lão đầu vẫn luôn ở tại Ma Cung, một mình sống cả trăm năm cũng không yêu thích thêm ai khác, tuy rằng tướng mạo có chút lạnh lùng nhưng thật ra rất ôn hòa, là vương của các hài tử trong Ma Cung, các tiểu hài nhi đều thích lão đầu này.



Tiểu Tứ Tử đương nhiên cũng không ngoại lệ, từ trong lòng Long Miểu Miểu liền nhào về phía Tu La Vương.



Bên cạnh Tu La Vương có một người có vóc dáng nhỏ bé, lưng đeo hồ lô rượu, mặc đạo bào, chân mày như nòng nọc, mắt đậu xanh, mặt vui vẻ, giống như một tiểu hài nhi, mà thoạt nhìn cũng chỉ mới mười mấy tuổi.



Vị này thì mọi người trái lại đều biết, Tửu Tiên Tiết Tẫn.



Tiết Tẫn cười tủm tỉm vươn tay xoa đầu Tiểu Lương Tử cao ngang bằng mình, Tiểu Lương Tử nhảy lên gọi Thái gia gia, không biết như thế nào mà luận ra được bối phận này.




Người nọ nhìn chằm chằm Triển Chiêu một lúc lâu sau rốt cục cũng mở miệng, “Bởi vì dưỡng Tà linh chính là người của Ác Đế Thành!”



Tất cả mọi người chau mày.



Công Tôn đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, vươn tay nhẹ nhàng xoa cằm, “ Trong《 Ác Điển 》 có một chương tiết miêu tả Tử linh diệt thế... còn có một số tranh vẽ rất đáng sợ. Căn cứ theo sách ghi chép lại thì ngày Tử linh lan tràn, người trên thế gian đều biến thành tử thi nằm trên mặt đất, thay thế họ là Tử linh màu đen...”



Bao Duyên cũng gật đầu, “Đúng là có một chương như vậy, tranh vẽ rất dọa người.”



Vì văn tự của 《 Ác Điển 》 rất khó hiểu, hơn nữa trong đó có một lượng lớn tranh vẽ đáng sợ khiến cho người xem sinh lòng chán ghét, cho nên ngoài Công Tôn ra, tất cả mọi người không ai đọc quyển sách đó.



Công Tôn hỏi Công Tôn Mỗ, “Thái gia, Tà linh và Tử linh trong truyền thuyết được ghi lại trên sách có quan hệ gì?”



Công Tôn Mỗ dường như đang do dự không biết có nên nói hay không, liền nhìn thoáng qua Ân Hậu và Thiên Tôn.



Đúng lúc này, hung phạm kia mở miệng, “Mặc dù ta chưa từng gặp qua chư vị nhưng đại khái có thể đoán ra thân phận, việc này không thể giấu được nữa, chi bằng nói cho các người biết đi... tại hạ họ Vưu.”



Đám người Triển Chiêu cảm thấy dòng họ này không mấy khi gặp, nhưng nhóm Thiên Tôn hiển nhiên tỏ ra rất giật mình.



“Ngươi là hậu nhân của Vưu Hạo?” Tiết Tẫn hỏi.



“Phải, ta gọi là Vưu Miễn... năm đó lộ ra địa điểm của Thiên Khanh chính là ta.” Vưu Miễn nói xong, cúi đầu.



Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— chuyện gì vậy?



Ngũ gia lắc đầu, Lâm Dạ Hỏa cũng nhún vai —— nghe không hiểu lắm.



Mấy vị lão nhân gia liền nhìn Vưu Miễn chằm chằm, vẻ mặt rất phức tạp, cuối cùng, Ân Hậu nhịn không được mở miệng, “Khả năng được việc không đủ bại sự có thừa của Vưu gia các ngươi là tổ truyền sao?”



Tiết Tẫn cùng Lam Biện cũng thở dài một tiếng.



Mọi người trong trướng bồng một nửa nghi hoặc một nửa thở dài, ngay giữa một mảnh trầm mặc, đột nhiên lại vang lên sấm sét. “Ngọa tào!”



Hơn nửa người trong lều bị dọa đến nhảy dựng, Táng Sinh Hoa vừa mới chui ra khỏi gầm bàn lại rụt ngược về, lấy khăn trải bàn che mặt. Tiểu Tứ Tử bị dọa đến nấc cụt, Công Tôn vội vàng ôm lại cho bé uống nước.



Đám người Ân Hậu hết nói nổi mà nhìn Thiên Tàn —— đã bảo ngươi đừng nói chuyện, giật mình cả đám!



Thiên Tàn vội vàng vươn tay che miệng mặt nạ đầu lâu 囧 ngốc 囧 ngốc.



Lâm Dạ Hỏa ngoáy ngoáy cái lỗ tai bị chấn ong ong, hỏi mấy vị lão gia tử. “Có thể nói từ đầu không, Vưu Hạo là ai?”



“Là người bảo vệ của Hắc Thủy Cung ta.”



Lại một thanh âm truyền đến, mọi người nhìn về phía cửa lều, chỉ thấy một con mãng xà lớn màu xanh chậm rãi trườn vào, trên lưng mãng xà có một thiếu nữ nhỏ xinh đang ngồi, đúng là Hắc Thủy Bà Bà.



Trong tay Bà Bà đang ôm bồn hoa sơn trà chạm ngọc, mang nụ cười tươi trên mặt, sâu kín quét mắt nhìn mọi người, nhẹ nhàng che miệng nói với Thiên Tôn, “Tiểu Du, đa tạ đã giúp ta tìm về đồ gia truyền.”



Thiên Tôn sửng sốt, cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái, hai người đồng thanh hô lên, “Dư Khiếu Nguyên!”



Hắc Thủy Bà Bà cười “hoắc hoắc” nháy mắt mấy cái nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu, “Ngoan! Gọi Khiếu di!”