Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 177 : Áo cà sa màu đen
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Edit: Ruby
Trên thành lâu Hắc Phong Thành, Triệu Phổ phái ảnh vệ ra ngoài tìm hiểu tin tức, trong quân doanh, Hạ Nhất Hàng suất lĩnh thập đại phó tướng chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Trên sân duyệt binh, các đội binh mã đã tập kết sẵn sàng, Công Tôn và Triệu Phổ cùng nhau đứng trên thành lâu.
Một bên, là binh lính đã xếp thành hàng ngũ chỉnh tề trong quân doanh, bên kia, là Thiên Tôn đang tiêu diệt quần hùng giang hồ trong thành.
Các tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn cùng các học sinh trường Thái Học một đám không có việc gì để làm cũng đứng trên thành lâu bưng mặt xem đến hai mắt sáng lấp lánh.
Tiểu Lương Tử ngồi xổm nơi cao nhất trên tường thành, bắt chước động tác của Thiên Tôn.
Cho tới bây giờ Tiểu Lương Tử chưa từng thấy qua Thiên Tôn cùng Ân Hậu bọn họ động thủ đánh người, luôn luôn là mấy vị lão đầu này chỉ cần phất phất tay áo thì đã ngã rạp cả đống, trước kia bé từng hỏi Triển Chiêu —— có phải các lão gia tử không biết công phu làm thịt người không?
Triển Chiêu là người có cách đánh đa dạng nhất khi chiến đấu, lúc ấy hắn ôm cánh tay suy nghĩ chốc lát, trả lời —— công phu không phải phân biệt như vậy, giống như đại trù trong Ngự Thiện Phòng cũng phải bắt đầu nấu ăn từ việc tráng trứng! Không có khả năng người biết làm tiệc rượu mà lại không chiên được trứng gà, đúng không?
Lúc này Tiểu Lương Tử mới chính thức hiểu được, những kẻ tự xưng là võ lâm cao thủ quần hùng giang hồ, dưới tay Thiên Tôn chẳng khác nào cải trắng! Chơi kiểu gì chứ! Lão gia tử chỉ cần dùng một cây mây dài liền tiêu diệt một mảnh, bọn họ ngay cả phản ứng đánh trả cũng không làm được! Thiên Tôn ngay cả một chút nội lực cũng chưa dùng mà đã có thể đánh họ lăn đầy đất.
Mà có cảm xúc tương tự còn có Âu Dương Thiếu Chinh đang ở bên bờ sông Bình Chung xa xa.
Hỏa Kỳ Lân đứng trước cửa lều, có thể cảm nhận nội lực của Ân Hậu rất rõ! Trước kia hắn từng thấy Ân Hậu dùng nội lực đè bẹp kẻ khác... Nội lực của lão gia tử giống như hố cát lún vậy, gặp gì nuốt nấy. Có đôi khi Thiên Tôn còn đưa tay vung vẩy tay áo, Ân Hậu căn bản không cần để ý đến bất kỳ thứ gì, căn bản chỉ cần đứng đó liếc nhìn ngươi một cái, ngươi liền không biết bản thân chết như thế nào. Dù sao cũng là ma vương! Ân Hậu khi không để ai vào mắt thì hầu như lúc nào cũng dọa người như vậy!
Âu Dương cau mày nhìn quân doanh quân địch đóng quân cách bờ sông bên kia mấy dặm, trong lòng hơi gạt mồ hôi lạnh... đương nhiên hắn không sợ đánh trận, thân là tiên phong quan, trong cả quân doanh thì lá gan của vị gia này là lớn nhất, nhưng tình huống lúc này rất đặc biệt! Coi như là trăm vạn đại quân đánh với trăm vạn đại quân, nhưng cả hai phe đều bị nhốt vào trong một cái lồng không thoát ra được!
Nếu là trước kia, đánh thắng trận chính là đuổi quân địch đi! Nhưng dưới tình huống không nơi nào có thể chạy được, chẳng phải sẽ dẫn đến tình thế ngươi chết ta sống? Con thú bị dồn vào đường cùng khó đấu, một khi đại quân giao thủ, chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.
Hỏa Kỳ Lân theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên thành lâu Bình Chung Thành, Long Kiều Quảng cầm cung không biết đang suy nghĩ cái gì. Hữu tướng quân đứng đó, quay đầu lại nhìn về hướng Hắc Phong Thành mà phát ngốc.
Âu Dương Thiếu Chinh cũng nhìn Hắc Phong Thành xa xa —— chuyện xảy đến bất thình lình, liệu Triệu Phổ có tính toán gì không?
...
Mà lúc này, Triệu Phổ đứng trên thành, không nói một lời đứng nhìn binh sĩ tập kết.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, đi đến bên cạnh Triệu Phổ.
Tiểu Tứ Tử vươn tay chọc chọc Triệu Phổ, Cửu Vương gia liền quay sang nhìn hai phụ tử.
Công Tôn không biết nên nói gì, bèn vươn tay vỗ vỗ Triệu Phổ.
Cửu Vương gia hơi cười cười, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Tứ Tử, hỏi, "Tiểu Tứ Tử, hôm nay là cát hay hung?"
Tiểu Tứ Tử chớp chớp đôi mắt to, sửng sốt một chút rồi đột nhiên vươn tay, bàn tay nhỏ bé mập mạp liền "bộp" một tiếng, vỗ lên đầu Triệu Phổ.
Một tiếng "bộp" nho nhỏ nhưng cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Triệu Phổ cũng bị vỗ đến sửng sốt.
Công Tôn tiên sinh yên lặng thở dài —— xem bản lĩnh của nhi tử nhà hắn này! Người ta nói mông hổ không sờ được, bé mập nhà hắn khen ngược, đầu của Binh mã đại Nguyên soái nói vỗ liền vỗ.
Tiểu Tứ Tử vỗ xong, tựa hồ rất hài lòng khi nghe thấy tiếng vỗ rất kêu, bàn tay nhỏ vung lên, thay đổi vẻ nhu khí ngày xưa, sang sảng buông một câu, "Gặp dữ hóa lành!"
Lập tức, trên thành truyền đến tiếng cười sảng khoái của Triệu Phổ.
Cửu Vương gia cười, mang theo một loại ma lực giúp ổn định quân tâm, binh sĩ đang dàn hàng lập tức ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Dưới thành lâu, đánh bay người giang hồ cuối cùng, một cước giẫm vào vũng nước, Thiên Tôn ném cây mây trong tay xuống đất, mỉm cười —— gặp dữ hóa lành!
...
Mà lúc này, tám vị cao thủ gánh vác trọng trách phá trận, tách ra chạy đến chiến trường của mình.
Vừa mới dứt lời, Tiểu Hỏa Phượng đã trúng một đòn của Vô Sa đại sư, xoa đầu nhảy dựng.
Vô Sa đại sư thở dài, xách cổ áo đồ đệ nhà mình như xách một con gà con, xấu hổ cười cười với Trầm Thủy vẫn đang còn sửng sốt, "Đồng ngôn vô kỵ."
Trầm Thủy cũng cười gật đầu, trong nụ cười mang theo vẻ lúng túng khó hiểu.
Vô Sa đại sư dẫn theo Lâm Dạ Hỏa vẫn đang hậm hực đi ngang qua bên cạnh Trầm Thủy, chần chừ một chút, quay đầu lại nhìn lão một cái.
Bước chân Trầm Thủy cũng ngừng, đối diện với Vô Sa đại sư.
Chỉ thấy Đại hòa thượng mỉm cười, thấp giọng nói, "Ngã Phật từ bi, quay đầu là bờ."
Nói xong, để lại Trầm Thủy đứng ngẩn người giữa sân, Vô Sa đại sư mang Lâm Dạ Hỏa đi mất.
Trầm Thủy chợt nghe thấy Vô Sa vừa đi vừa giáo huấn đồ đệ, "Tiểu Lâm Tử, khi lên núi vi sư đã dặn ngươi thế nào? Người xuất gia không được nói bậy nói bạ!"
"Con không phải là người xuất gia!" Tiểu hài nhi không nghe lời, cãi lại, "Sư phụ người bằng không thử đổi sang màu đen đi? Màu vàng nhìn béo lắm! Bộ này còn là màu vàng thẫm! Nhìn cái bụng của người này!"
Nói xong, còn vươn tay vỗ "bộp bộp" lên bụng sư phụ mình.
Vô Sa ngoại trừ tức đến thở hồng hộc cũng không còn biện pháp khác, xách cổ áo lắc lắc hài tử nhà mình, "A Di Đà Phật, tên nhóc nhà ngươi!"
Chuyện cũ thoáng qua như khói, Trầm Thủy đại sư đột nhiên nở nụ cười nhìn người trẻ tuổi trước mắt đã cao hơn cả mình, đôi mắt xanh ngọc bích kia vẫn như hài tử nhìn không ra là người hay yêu năm đó, trong suốt tận đáy. Khi nhìn mình, bình tĩnh thản nhiên đến gần như là một loại trào phúng...
"Đại sư." Lâm Dạ Hỏa mỉm cười, "Mấy năm không gặp, ngươi đúng là càng ngày càng tệ. Không nghe lão hòa thượng khuyên bảo, đã nói ngươi quay đầu là bờ."
Trầm Thủy đại sư nhìn Lâm Dạ Hỏa, hỏi ra nghi hoặc đã ẩn sâu trong lòng nhiều năm, "Ngươi năm đó... làm sao mà biết ta không phải là thánh tăng?"
Lâm Dạ Hỏa vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi của mình, "Nói cho ngươi biết, trên người của ngươi toàn mùi máu tươi."
"Ha ha." Trầm Thủy đại sư cười lắc đầu, "Trước khi ta lên Thánh Tiên Sơn không hề giết người, trên thánh sơn đều là cao tăng đắc đạo, không lý do gì cao tăng không nhìn ra được mà một tiểu hài nhi như ngươi lại có thể nhìn ra."
"Ai nói mùi phát ra từ người của ngươi? Là từ y phục của ngươi!" Hỏa Phượng nháy mắt mấy cái với Trầm Thủy. "Khi ta còn bé, có lần cùng với lão hòa thượng đi ngang qua một thôn trang, thôn trang kia gặp thổ phỉ, người trong thôn đều bị giết, đất trũng trong thôn ngập đầy máu loãng. Ta và hòa thượng đi vào trong thôn tìm kiếm người còn sống để cứu. Bận rộn cả một ngày, ngươi đoán xem thế nào? Y phục của ta đều nhuộm máu. Ta ngồi bên bờ sông giặt y phục, y phục giặt sạch, hong khô, nhưng màu của y phục không còn giống như trước, chỉ cần ngửi thử liền thấy toàn là mùi máu tươi."
Khóe miệng của Trầm Thủy đại sư, theo câu chuyện của Lâm Dạ Hỏa, từ từ nhếch lên.
"Hòa thượng nói với ta, máu dính trên y phục không thể rửa sạch được, số lần dính máu càng nhiều thì màu sắc sẽ càng đậm, màu đỏ cuối cùng sẽ thành màu đen." Lâm Dạ Hỏa nhẹ nhàng khoát tay áo chặn lại. "Thứ mùi đó, bất kể ngươi dùng bao nhiêu nước để rửa, bao nhiêu hương để tẩy cũng sẽ không biến mất."
Tiết Tẫn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, mỉm cười gật đầu —— quả nhiên là rất có Phật tính...
"Thật ra dùng tạo giác (*) vẫn có thể tẩy được, ngâm lá bạc hà một ngày còn có thể khử mùi..." Lâm Dạ Hỏa nghiêm túc nói, "Mấy nha đầu ở Khai Phong Phủ dạy ta! Chuyện này nữ hài nhi tương đối có kinh nghiệm, mỗi tháng đều phải tẩy mấy cái váy mà!"
(*) Tạo giác: quả bồ kết
"Phụt..." Tiết Tẫn phun ra một ngụm rượu, vừa lau miệng vừa chỉ vào Lâm Dạ Hỏa, "Một tiểu hài nhi như ngươi sao cái gì cũng nói ra ngoài hết vậy?!"
Hỏa Phượng híp mắt, "Sao không nói được? Con cũng là người có muội tử... ai nha!"
Nói còn chưa dứt lời, bị Tiết Tẫn quăng chén rượu trúng.
Tửu Tiên thực mệt thay Vô Sa Đại hòa thượng, tên đồ đệ này rõ ràng bộ dạng như thiên tiên, kết quả lại chẳng kiêng kỵ cái gì, nhị đến lên trời xuống đất!
Trầm Thủy hơi hoang mang nhìn Lâm Dạ Hỏa trước mắt, dáng vẻ ôm đầu y như đúc tiểu hài nhi khi bé trúng đòn của sư phụ... vì sao hai mươi năm trôi qua, người lại không thay đổi?
Lúc này, trong gió đêm có vài bông tuyết bay đến.
Lâm Dạ Hỏa đưa tay đón lấy một mảnh rơi giữa lòng bàn tay, nhìn bông tuyết hình lục giác hòa tan, mỉm cười, "A... Bạch lão Ngũ đã đến rồi, ta phải tranh thủ mới được!"
...