Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 179 : Vi trần chi công
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Edit: Ruby
Lâm Dạ Hỏa và Bạch Ngọc Đường một tây một bắc, nội lực hai bên đồng thời tung ra, nửa bầu trời Tây Vực rơi vào trạng thái băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Hàn băng và liệt hỏa va chạm trên không trung, nháy mắt gió nổi mây cuộn, bầu trời đại mạc Tây Vực cuồn cuộn sấm sét, hơn nữa lại còn có thêm gió tây bắc thường xuất hiện vào buổi tối ở đại mạc. Được chứ! Từng đám từng đám mây mưa đều bị gió thổi về phía nam.
Phía nam Tây Vực bao gồm cả Hắc Phong Thành ở bên trong mưa to tầm tã, mưa không ngừng trút xuống ào ào như thác đổ.
Diệp Tri Thu và Thiên Tàn lão gia tử đứng đầu sóng ngọn gió, bị mưa to vây quanh.
Diệp Tri Thu tức đến giậm chân giữa màn mưa, "Ta khinh! Hai tên kia đứng đầu gió thả rắm để hai chúng ta ở đây ngửi mùi thối!"
Thiên Tàn lão gia tử đưa tay, vỗ "bốp" một cái lên đầu Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu xoa đầu, chỉ thấy sư bá nhà mình từ trong áo choàng rộng thùng thình lấy ra một cái ô bằng giấy dầu đưa cho mình.
Diệp Tri Thu vui vẻ, "Ha! Sư bá quả nhiên anh minh..."
Chỉ là Diệp Tri Thu đang hớn hở mở ô ra, vừa che lên đầu... "rào" một tiếng, bị tưới ướt đến lạnh run.
Tiểu Diệp Tử ngưỡng mặt lên chớp chớp mắt —— Hay thật! Trên mặt ô có tới mười mấy lỗ thủng, còn rách tung tóe nhìn chẳng khác gì mới lôi từ trong lỗ thủng ra.
Khóe miệng Diệp Tri Thu co giật, Thiên Tàn lão gia tử một bên thì ôm bụng cười đến run rẩy, coi bộ không cần phải nói là vui đến thế nào.
Thiên Tàn cười no rồi, vươn cánh tay hệt như cành cây khô xoa xoa cái đầu ướt sũng của Diệp Tri Thu, giơ tay lên chỉ chỉ phía sau hắn.
Diệp Tri Thu quay đầu lại nhìn... chỉ thấy cách đấy không xa, sau màn mưa có hai người đang đứng.
Hai người kia nhìn từ xa xa chẳng khác nào hai cây trụ sắt, thân hình trông còn cường tráng hơn cả Triệu Phổ, xung quanh tuy rằng mưa to tầm tã nhưng giữa màn mưa vẫn có thể cảm nhận được nội lực cuồn cuộn.
Diệp Tri Thu vươn tay đưa cái ô rách trả lại cho lão gia tử.
Thiên Tàn cắm quải trượng xuống đất, nhận lấy ô rách, tự che cho mình.
Lúc này hai người kia cũng đi về phía bên này.
Hai người nọ càng đến gần thì Diệp Tri Thu mới nhận ra hai kẻ này không chỉ có chiều cao tương tự mà dáng vẻ cũng giống nhau, thậm chí cả cách ăn mặc cũng giống —— là một đôi song sinh!
Hai người nọ càng đến gần, càng thấy cao.
Lão gia tử đang khó hiểu thì chợt thấy đôi song sinh kia tách ra hai bên... nháy mắt, trận mưa liền thay đổi.
Trong cơn mưa dường như hình thành một cỗ nội lực vô hình, màn nước trong không trung biến ảo khó lường, nội lực hư hư thực thực, có chút không dễ phán đoán.
Thiên Tàn sửng sốt, lập tức hiểu ra —— thì ra là thế, Tiêu Vũ Lâu này sử dụng chính là loại nội lực ký sinh cực kỳ hiếm thấy.
Cái gọi là nội lực ký sinh chính là mượn dùng một vật bên ngoài nào đó để tăng cường nội lực.
Nội lực của Bạch Ngọc Đường lẫn Lâm Dạ Hỏa có thể bày ra dưới dạng hình thái nào đó, người trước là hàn băng phong tuyết, người sau là liệt diễm lan xa. Nhưng hai người họ là thông qua nội lực để khống chế hai thứ này. Mà nội lực ký sinh lại hoàn toàn tương phản, loại nội lực này cần phải mượn một thứ vật chất nào đó để tồn tại, vật chất đó càng mạnh thì nội lực cũng càng mạnh...
Thiên Tàn đột nhiên lắc đầu, nở nụ cười.
Trên bầu trời, mấy tiếng cười "khục khục khục" truyền xuống, hai huynh đệ kia khó hiểu mà ngẩng mặt lên nhìn trời, sau đó liếc mắt nhìn nhau —— có ý gì?
Đối diện bọn họ, Diệp Tri Thu cũng cười, lắc đầu, "Vậy mới nói là ý trời, ý trời!"
Hai người kia sửng sốt, bỗng nhiên... cơn mưa tầm tã từ trên không trung biến đổi, những hạt nước mưa lớn nhỏ ngưng lại giữa không trung, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tiếng mưa rơi biến mất trong nháy mắt.
Diệp Tri Thu cười lạnh một tiếng, "Ta không có chiêu thức khoa trương như Bạch lão Ngũ hay Lâm Hỏa Kê, bất quá, hôm nay hai ngươi rơi vào tay ta, chính là ý trời!"
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy Diệp Tri Thu cầm lấy Tam Nhận Cốt Đao, phủi tay một cái xoay người, thân đao vung một đường cong giữa không trung... màn mưa "roạt" một tiếng phân thành hai, sau đó bọt nước giữa không trung như có sự sống, từ trên lưỡi cốt đao bay ra ngoài...
Giữa không trung, một con thủy long xuất hiện cuộn mình bay thẳng đến tận chân trời.
Hai huynh đệ cả kinh.
Diệp Tri Thu nhướng mày, "Trên đời vốn không có thứ nội lực ký sinh, cái gọi là nội lực ký sinh là do một người mù thiên phú không đủ nghĩ ra, người mù đó được người đời gọi là Thanh Manh Lão Tổ, là thái sư công của tiểu gia ta."
Nói xong, Diệp Tri Thu vừa thu lại đao vung tay...
"Rào" một tiếng.
Theo động tác của hắn, màn mưa lại rơi xuống, nước mưa ngập tràn tựa như sóng biển cuồn cuộn, nước lại bốc lên trời, thủy long cuồng vũ khắp bầu trời.
Tiểu Diệp Tử hất cằm, "Hai cây sào các ngươi mà dám luyện nội lực này, có biết tinh túy đích thực của nội lực này là gì không?"
Hai huynh đệ Tiêu thị liếc mắt nhìn nhau, còn chưa kịp trả lời thì chợt nghe giữa không trung vang lên một thanh âm xa xưa mà mạnh mẽ, như sấm chớp rền vang trong màn mưa, "Bụi trần tuy nhỏ, theo gió đến tận trời!"