Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 187 : Chư tướng tập hợp
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Edit: Ruby
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy tới đầu phố Hắc Phong Thành thì thấy được một "kỳ quan".
Chỉ thấy Thiên Tôn và Ân Hậu sai một nhóm tiểu đồ đệ đem hơn trăm vị chưởng môn đang kêu ngao ngao vây lại trong góc thành lâu, hai lão gia tử thì đang thương lượng xem nên luộc hay là chưng.
Mấy vị cao tăng Thiếu Lâm theo Triển Chiêu bọn họ ra tới đây liên tục niệm Phật, võ lâm Trung Nguyên xong rồi!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng một bên nhìn chứ không tiến lên, Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Hai ngươi không lên à?"
Triển Chiêu sờ sờ cằm, "Thật ra chưng lên cũng rất tốt, giữ lại chung quy cũng chỉ là tai họa."
Bạch Ngọc Đường ở một bên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Khiến cho mấy vị cao tăng trợn trắng hai mắt.
Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ cánh tay Lâm Dạ Hỏa, ý là, thả bé xuống.
Lâm Dạ Hỏa thả Tiểu Tứ Tử xuống đất, chỉ thấy bé bạch bạch bạch chạy tới trước, vươn hai tay, mỗi tay một người, nắm lấy tay áo Ân Hậu và Thiên Tôn.
Thiên Tôn và Ân Hậu cúi đầu vừa thấy là Tiểu Tứ Tử thì sắc mặt lập tức trở nên tốt hơn nhiều.
Tiểu Tứ Tử còn rất nghiêm túc kéo hai người trở về, vừa đi vừa quở trách, "Hai người không nên như vậy nha! Sao lại ỷ lớn hiếp bé!"
Thiên Tôn và Ân Hậu không dám phản kháng, ngoan ngoãn bị Tiểu Tứ Tử kéo về.
Mấy vị cao tăng Thiếu Lâm chắp tay thi lễ với Tiểu Tứ Tử, mà đám quần hùng giang hồ đại nạn không chết "vèo vèo" thoáng cái tan tác chim muông, thẳng tiến về khách điếm, cầm lấy hành lý, ngay cả trang sức châu báu đều không kịp thu dọn, nhanh chân liền chạy khỏi Hắc Phong Thành, chạy trốn về Trung Nguyên.
Tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn cùng học sinh trường Thái Học thấy "đại ca cầm đầu" bị kéo đi, liền cũng thu quân ngừng chiến(*) theo mọi người về quân doanh.
(*) Nguyên gốc: Yển kì tức cổ: Xếp cờ im trống, mang nghĩa âm thầm chấm dứt hành động, ngừng công kích, đem quân đi ngầm, không để lộ hành tung.
...
Vừa mới tiến vào đại doanh thì thấy Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng nâng một cái sọt vuông lớn đựng đào mừng thọ đi qua, phía sau còn có nhiều quan binh đi theo, nâng bánh trường thọ, mì trường thọ các loại.
Chuyện này nói cụ thể cũng là hết sức buồn cười, lúc trước Tiểu Lương Tử từng kể qua một lần cho bọn Triển Chiêu nghe, mọi người cười cả đêm, khái quát một chút chính là, Trịnh Trường Không đang yên đang lành là hình tượng "đại anh hùng", thế mà lại lấy nhầm kịch phổ "tiểu mỹ nhân khuynh thành", gặp phải cảnh ngộ không biết nên khóc hay nên cười.
Quan hệ của Cuồng Thạch Thành và Hắc Phong Thành rất tốt, Cổ Liệt Dao ngoại trừ "khí phách đế vương" ra thì dáng vẻ thật ra rất đẹp mắt, tình cảm dành cho Trịnh Trường Không rất sâu nặng, đều sắp đến trình độ yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân, cần mỹ nhân không cần giang sơn, tư thế kia, cưới không được Trịnh mỹ nhân, nàng chẳng cần làm hoàng đế!
Cổ Liệt Thanh bị khuê nữ gây sức ép đến không chịu nổi, đành phải đòi người từ Triệu Phổ.
Cửu Vương gia cũng là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, gõ nhịp liền đem Trịnh Trường Không "gả" ra ngoài.
Triệu Trinh còn thêm phiền, tứ hôn một cái, tặng thêm rất nhiều "đồ cưới", thời điểm lo việc vui năm đó khiến cho toàn Tây Vực đều oanh động!
Cha của Trịnh Trường Không là lão tướng quân Trịnh Viễn Sơn cũng là một người hào sảng, phong phong quang quang liền đem nhi tử "gả" ra ngoài, còn dặn dò hắn qua cửa phải hầu hạ "tức phụ nhi" thật tốt, tam tòng tứ đức sớm sinh quý tử, tóm lại cực kỳ loạn.
Trịnh Trường Không chỉ còn biết đỡ trán, hoang mang bản thân mình đụng phải toàn là loại người gì vậy.
Chỉ chớp mắt đã thành hôn hơn bốn năm, phu thê ân ái, còn sinh được một đôi khuê nữ song bào thai, việc này tại Cuồng Thạch Thành tương đương với một mạch sinh được hai "thái tử", khiến cho Cổ Liệt Thanh mừng rỡ mà khen ngợi "con dâu" "vượng phu"...
Thiên Tôn và Ân Hậu cũng nghe qua quá khứ truyền kỳ của Trịnh Trường Không, nhìn vị đại tướng quân uy vũ anh tuấn này, cũng nhịn không được "phụt" một tiếng.
Trịnh Trường Không cũng quen rồi, có đôi khi bản thân hắn cũng cảm thấy những gì mình đã trải qua chỉ có thể dùng một chữ "phụt" mới có thể khái quát được.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền hỏi Trịnh Trường không chuyện sương mù ở Khiếu Lâm.
Ngoài dự liệu của mọi người, Trịnh Trường Không cũng chưa thấy qua kỳ cảnh sương mù ở Khiếu Lâm thực sự, nhưng quả thật hắn từng nghe nói qua, người gặp qua cảnh tượng này ở Cuồng Thạch Thành không ít.
Nghe nói Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn mang Thiên Tôn và Ân Hậu đến Cuồng Thạch Thành, Triệu Phổ cũng xáp lại, đề nghị đi cùng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn nhìn Triệu Phổ, theo lý thuyết thì gần đây hẳn là Cửu Vương gia phải rất bận mới đúng, nghĩ như thế nào lại muốn chạy đến Cuồng Thạch Thành du ngoạn? Là muốn thay đổi tâm tình?
Triệu Phổ vỗ vỗ Trịnh Trường Không, để hắn hỗ trợ chuẩn bị một chút, bọn họ cùng đến Cuồng Thạch Thành, vừa lúc hắn cũng đến bái phỏng Cổ Liệt Thành bái phỏng.
Đây không phải chỉ là một câu nói thôi sao, Trịnh Trường Không phái người đi thông báo một tiếng, liền thành một chuỗi "nhà mẹ đẻ" "thái tử phi" tới cửa...
nG