Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 19 : Hỏa Kích

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Fin



Beta: Po



Thứ mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thấy là gì? Chính là xe dùng để công thành, có thể dùng xe này để phóng đất đá. Chẳng qua là… lúc này căn cứ khoảng cách mà thử đoán một chút, xe công thành kia chỉ là loại bình thường, nhưng số lượng của nó có gần cả trăm.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa thấy mấy thứ này đã biết ngay xe đó dùng để làm gì!



Chính là dùng để đến tấn công Bình Chung thành!



Đá tảng cần phải ném qua núi Bình Chung cho nên cánh tay đòn mới làm lớn đến như vậy! Nếu binh mã Triệu Phổ vào thành giải vây, đối phương lại sử dụng loại xe này để phóng ra đá tảng, đã vậy bọn họ còn có núi Bình Chung làm lá chắn thì rất dễ dàng đắc thủ. Nếu đá lớn cùng với thống lĩnh tên gọi “Độc Hỏa” kia thật sự là điềm xấu giống như trong lời nói, vậy thì núi Bình Chung không chỉ bị hủy diệt mà còn kéo theo cả binh mã viện trợ cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.



Lúc này, chỗ đặt những chiếc xe công thành này là một mảnh tối đen, khi hơi tiến tới gần một chút, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có thể ngửi được mùi dầu hỏa… Quả nhiên!



Hai người trái phải chạy đến mấy xe kia nhưng vẫn giữ khoảng cách khoảng trăm trượng(37), bọn họ tránh sau một khối đá để quan sát, phát hiện có rất nhiều cỗ xe bên trên treo ròng rọc, dựng thẳng đứng giữa lòng xe, trên mặt đất toàn là gỗ lăn, mà ở xa trận phía sau có không ít quân trướng, có vẻ vừa mới dựng lên! Tính ra nơi này ban đầu hẳn là đang xây dựng trung tâm quân doanh, nhưng những thứ đang xây dựng có vẻ như đột nhiên bị đình chỉ.



(37) Một trượng = 3,33 m



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ có thể cảm giác được hơi thở của người khác, hơn nữa số lượng không ít… Hiển nhiên, số lượng lớn binh lính này hẳn là chuẩn bị trước khi chiến đấu nhưng lại thình lình xảy ra vụ nổ mạnh, khiến bọn họ phải tạm dừng hành động, lẳng lặng mai phục.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dựa vào núi đá, hai người đối diện nhau.



Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ngươi cảm thấy có bao nhiêu người?”



Triển Chiêu nói, “Trái phải ít nhất ba vạn người khí thế bừng bừng.”



“Người cũng không phải là quá nhiều…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, số người hắn suy đoán không khác với Triển Chiêu lắm.



“Nhưng xe cũng không ít a.” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, y biết hắn vừa rồi nhìn lướt qua chắc chắn đã đếm rõ số lượng rồi, liền hỏi, “Bao nhiêu?”



“Đã làm xong một trăm mười một chiếc.”



“Còn có xe chưa làm xong sao?” Triển Chiêu hỏi.



“Tính cái bệ có một ngàn chiếc.” Biểu tình trên mặt Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ.



Triển Chiêu há to miệng, “Vậy làm sao bây giờ?”



Bạch Ngọc Đường lắc đầu — Lúc này chỉ có thể hỏi Triệu Phổ phải làm thế nào bây giờ?.



“Chờ một chút…” Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Chỗ đó đều là dầu hỏa?”



Hai hàng lông mày của Bạch Ngọc Đường hơi nhướng, lĩnh hội ý tứ của Triển Chiêu, “Ý của ngươi là, chúng ta phóng hỏa đốt những chiếc xe này trước?”



Triển Chiêu vươn tay lấy ra hộp quẹt, “Cũng có thể xem là một biện pháp!”



Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút khả thi! Chỉ là, Triển Chiêu vừa định lặng lẽ đi qua, ánh mắt Bạch Ngọc Đường đã bị đám chim bay xa xa của núi rừng Bình Chung hấp dẫn lực chú ý.




Ngoài núi Bình Chung, Triển Chiêu cảm giác được nội lực của mình đã gần đến điểm giới hạn.



Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y sử dụng Nhiếp Hồn thuật, trước kia chẳng qua chỉ nhìn Ân Hậu dùng qua mà thôi, nếu tiếp tục duy trì, có thể sẽ bị nội thương. Hơn nữa, Triển Chiêu cảm giác được có một cỗ nội lực khác thường xuất hiện, chắc là có cao thủ đi ra, đại khái quân doanh đối phương đã phát hiện có chút vấn đề.



So với sử dụng Nhiếp Hồn thuật mà nói, thu chiêu càng khó khăn hơn một chút, Triển Chiêu không có quá nhiều kinh nghiệm về phương diện này, chỉ có thể chậm rãi thu lại… Mà theo nội lực của y dần thu hồi, phạm vi “Ảo giác” cũng bắt đầu theo gió tiêu tán.



Ngay tại thời điểm Triển Chiêu thu hồi toàn bộ nội lực, phía trước đột nhiên ánh lửa tận trời… Một cỗ nội kình mang theo đại hỏa hừng hực đang hướng thẳng về phía y.



Triển Chiêu biết không xong rồi, y lui về phía sau một bước chuẩn bị vận công ngăn cản, liền cảm giác được sau lưng có một trận hàn khí quen thuộc xông tới.



Triển Chiêu vừa quay đầu lại, đã thấy sau lưng là thân ảnh màu trắng đang vươn hai tay, ôm chặt lấy thắt lưng y kéo vào trong lồng ngực, y liền có loại cảm giác ngã vào một đống tuyết.



Triển Chiêu giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường vừa xuất hiện ngay trước mắt mình, ôm hắn bổ nhào lên mặt đất.



Bạch Ngọc Đường từ phía sau trở mình lên chắn phía trước Triển Chiêu, bảo vệ y, đưa lưng về phía Đại Hỏa tập kích.



Ở phía sau Bạch Ngọc Đường hình thành một đạo tường băng, lửa trực tiếp xông lên tường băng, lúc mặt băng rạn nứt Giao Giao lại từ phía sau hai người bọn họ nhảy ra, một trận nội lực vô cùng lạnh của Bạch Ngọc Đường phản công về hướng ánh lửa, băng và lửa trên không trung đan lẫn vào nhau, sau đó cùng triệt tiêu.



Bạch Ngọc Đường hai tay giữ chặt bả vai Triển Chiêu, kéo y đến trước mắt, nhìn kỹ, “Có bị thương không?”



Triển Chiêu lắc đầu, theo bản năng vươn tay giúp Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vụn băng. Mới vừa rồi đột nhiên vừa nhìn thấy hắn y đã sợ hết hồn, cứ tưởng Ngọc Đường nhà y tóc bạc đi… thì ra là bởi vì nội lực bên ngoài tràn đầy mà hình thành băng sương.



Lúc này, trước mắt Bạch Ngọc Đường có một loại băng sương mỹ cảm bao vây… Triển Chiêu cảm thấy mình đúng là tâm khoan(39), sống chết trước mắt mà trọng điểm chú ý lại là “Chuột nhà ta thật đúng là tuyệt sắc”!



(39) Tư tưởng rộng rãi, dễ dãi



Đồng cỏ xung quanh bị lửa thiêu đốt, hai người phía trước bởi vì mới vừa rồi bị quân địch “bắn lầm” mà tạo thành một mặt tường lửa.



Lửa cháy xong, trong quân doanh quân địch có một người đi ra, người nọ quanh thân lửa cháy tận trời.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng lên, nhìn cái người có “Hỏa” trên người ở xa xa kia.



Chỉ thấy người nọ giơ tay lên, phía sau quân binh lại đem hỏa cầu đặt lên xe công thành… Điều chỉnh phương hướng.



Xe công thành vừa rồi bởi vì Triển Chiêu tạo ra ảo giác mà dẫn đến tầm bắn quá ngắn, hiện tại đã điều chỉnh lại cánh tay đòn, hiển nhiên là tầm bắn xa thêm, nhưng mà… Lại có vẻ không xa đến mức có thể bắn đến núi Bình Chung! Hơn nữa thời cơ chiến đấu đã mất, binh mã núi Bình Chung đã sớm rút lui rồi, cho dù đem tầm bắn của xe điều chỉnh tới đâu cũng không có khả năng bắn vào trong thành Bình Chung. Nếu muốn công thành, cần phải đem chiến xa di chuyển về phía trước mới được, nói cách khác…



Giao Giao che phía trước Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường – Đối phương muốn dùng đá lửa bắn bọn họ!



“Ngọc Đường.” Triển Chiêu giữ chặt cổ tay Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường cũng muốn vừa tránh được đối phương tấn công, vừa ngăn cản đoàn xe di chuyển đi công kích Bình Chung thành.



Cũng ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông này, luồng gió đêm ở Tây Vực bỗng nhiên ngừng lại…