Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 194 : Lo mà không lo

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Edit: Ruby



Chạng vạng tối, dùng cơm xong Triển Chiêu mang theo Tiểu Tứ Tử lên Vọng Tinh Lâu ngồi uống trà.



Công Tôn và Triệu Phổ bọn họ đều ở trên khoảnh đất bằng tại Thất Tinh Đàm để quan sát sương mù Khiếu Lâm ở cự ly gần.



Cả ngày hôm nay Công Tôn đều lo lắng đề phòng sợ Tiểu Tứ Tử đến gần Khiếu Lâm Quan, vậy nên Triển Chiêu phải ôm bảo bối tránh xa xa một chút.



Về mặt khác, Triển Chiêu cũng có chút băn khoăn —— theo lý mà nói thì Bạch Ngọc Đường hẳn là nên trở về, đại khái là bản thân mình quá quan tâm nên bị loạn đi, cảm giác so với tưởng tượng chậm hơn... hẳn là sẽ không lạc đường gì đó chứ?



Triển Chiêu có chút tâm thần bất định, lúc thì cảm thấy có lẽ Yêu Yêu mang theo Công Tôn Mỗ sẽ bay chậm một chút, lúc thì lại cảm thấy một mình Bạch Ngọc Đường đi vào Quỷ Hải có thể gặp nguy hiểm không...



Tiểu Tứ Tử ôm một chén trà, vừa uống vừa ngưỡng mặt nhìn Triển Chiêu cứ liên tục lắc đầu.



"Miêu Miêu."



Triển Chiêu lấy lại tinh thần, nháy mắt mấy cái nhìn Tiểu Tứ Tử.



Thấy Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn hắn, liền hỏi, "Sao vậy?"



Tiểu Tứ Tử nhìn Triển Chiêu một chút, lại cúi đầu nhìn cái chén trong tay, hai cái chân nhỏ quơ quơ, tựa hồ đang suy nghĩ nên nói như thế nào.



Triển Chiêu nhìn cái đầu nhỏ tròn tròn của Tiểu Tứ Tử, không hiểu sao lo lắng trong lòng lại giảm đi rất nhiều, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu bé, hỏi, "Cháu muốn nói gì nha?"



Tiểu Tứ Tử do dự một chút, ngẩng đầu hỏi, "Miêu Miêu, phải bao lâu nữa cháu mới có thể lớn lên?"



Triển Chiêu hơi ngẩn người, chọc chọc cái bụng nhỏ của bé," Muốn lớn lên sao? Ừm... vậy ít nhất cháu phải chờ hơn mười năm nữa đi? Không gấp được ha."



"Cháu không gấp." Tiểu Tứ Tử lắc lắc chân, than thở một câu, "Cháu muốn vĩnh viễn đều không lớn hơn mới tốt."



Triển Chiêu bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, nắm quai hàm của bé, "Đâu ra có người vĩnh viễn không lớn được?"



Tiểu Tứ Tử chớp chớp đôi mắt to, nhỏ giọng nói, "Năm nay cháu lớn hơn năm trước một tuổi mà."



"Ừ." Triển Chiêu nhịn cười gật đầu, năm nay không phải đương nhiên sẽ lớn hơn năm trước một tuổi sao.



"Phụ thân lúc trước còn nói cháu hiểu chuyện hơn năm trước nữa." Tiểu Tứ Tử tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm.



Triển Chiêu mỉm cười, xoa nắn mặt Tiểu Tứ Tử, "Cháu vốn đã hiểu chuyện hơn những tiểu hài nhi khác mà."



Tiểu Tứ Tử ngửng mặt lên, nhìn Triển Chiêu chằm chằm, hỏi, "Miêu Miêu... thúc có muốn biết chim chóc bay qua đang nghĩ gì không?"



Triển Chiêu sửng sốt, nhìn Tiểu Tứ Tử chằm chằm, "Chim chóc bay qua?"



"Vâng." Tiểu Tứ Tử gật đầu.



Triển Chiêu lắc đầu.



Tiểu Tứ Tử nâng tay lên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm lên ngực Triển Chiêu, nói, "Cháu của những năm trước mà làm như thế này, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đập."



Triển Chiêu hạ giọng hỏi, "Vậy năm nay thì sao? Không cảm giác được nhịp tim đập nữa?"



"Nhịp tim đập vẫn luôn có, nhưng có đôi khi..." Tiểu Tứ Tử nói, "Cháu sẽ nghe thấy mọi người đang nghĩ gì..."



"Cũng giống như bây giờ." Tiểu Tứ Tử mở to đôi mắt tròn, nhìn Triển Chiêu chằm chằm, "Vừa rồi Miêu Miêu đang lo cho Bạch Bạch, bây giờ thì thúc đột nhiên lại khó chịu..."



Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Tiểu Tứ Tử...



"Hôm đó, cháu ngồi trên thành lâu." Tiểu Tứ Tử khe khẽ nói tiếp, "Phía dưới thành lâu có thiệt nhiều người đi qua đi lại, cháu đều không để ý, đột nhiên lập tức giống y như thế này, mỗi một người đi ngang qua có tâm tình gì, cháu đều có thể cảm nhận được."



Triển Chiêu lẳng lặng lắng nghe Tiểu Tứ Tử nói.



"Bọn họ có người rất bực bội, có người lại vui vẻ, có người thì lòng tràn đầy phẫn hận, còn có không cam lòng... Cháu nhìn thấy một người nào đó, liền biết người đó có phải là người xấu không." Tiểu Tứ Tử than thở lẩm bẩm nói tiếp, "Không chỉ có con người, có khi dù chỉ là một con mèo chạy ngang qua cháu cũng có thể cảm nhận được nó đang sợ hãi hay vui vẻ."


Ân Hậu cười lắc đầu, nhìn sang Thiên Tôn.



Thiên Tôn liếc nhìn Triệu Phổ, vừa định mở miệng chê bai hai câu, đột nhiên quay đầu lại nhìn ra xa xa, "Ai nha, Ngọc Đường trở lại!"



Theo những lời này của Thiên Tôn, mọi người cũng nghe thấy tiếng gió quen thuộc từ xa xa truyền đến, là âm thanh vỗ cánh của Yêu Yêu.



Ân Hậu khẽ nhíu mày, "Sao lại chỉ có một người quay về? Lão đầu nhi không theo đến sao?"



Thiên Tôn cũng khó hiểu, "Trong tay Ngọc Đường ôm cái gì vậy? Rương?"



...



Mọi người quay về Vọng Tinh Lâu.



Yêu Yêu cũng đáp xuống mái nhà, vỗ vỗ cánh.



Bạch Ngọc Đường xoay người xuống dưới.



Tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, không phải đã nói quay về đón Công Tôn Mỗ sao? Sao một mình lại quay trở lại?



Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh bàn, thả rương sắt trong tay xuống bàn, giải thích, "Lão gia tử không chịu đến. Ông ấy nói nhất định có trá, không tồn tại nhiều tình huống như Ngân Hồ tộc! Ngân Hồ trên dưới trăm năm mới xuất hiện một người, đều là sống một mình, không có gia hương không có thân tộc. Hết thảy những truyền thuyết liên quan đến Ngân Hồ tộc đều là giả, đều là bẫy, lão gia tử dặn chúng ta phải cẩn thận, đừng để trúng chiêu, cũng đừng để bị kéo đi sai hướng."



Công Tôn nhận lấy Tiểu Tứ Tử từ trong tay Triển Chiêu, "Vậy sương mù Khiếu Lâm với Tiểu Tứ Tử không có quan hệ gì?"



"Lão gia tử đã nói như vậy." Bạch Ngọc Đường cũng không biết làm sao. "Lão gia tử vốn đã đồng ý đến, đã đứng lên bảo Thần Tinh Nhi các nàng chuẩn bị hành lý, chỉ là vừa liếc mắt nhìn thấy cái rương này liền hỏi ta lấy từ chỗ nào. Ta vừa kể ra thì lão gia tử vừa giận vừa cười, giậm chân mắng mấy câu thô tục liền đem ta đuổi đi, nói để tự chúng ta chơi đi, ông ấy không muốn lội vào vũng nước đục này."



Ngũ gia một hơi nói một đoạn rất dài, sau khi nói xong rót cho mình chén trà uống một ngụm.



Mà lúc này... sự chú ý của mọi người đều tập trung vào cái rương sắt trên bàn.



Triển Chiêu Triệu Phổ bọn họ vẫn bình thường, sắc mặt Ân Hậu lẫn Thiên Tôn lại đều thay đổi.



Nhị lão cơ hồ là đồng thanh hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cái rương này từ đâu ra?"



Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, đáp. "Giữa đường Yêu Vương đưa cho con."



Ngũ gia nói xong, hiện trường một mảnh trầm mặc...



Lại một lát sau, mọi người vọt lại, vươn tay sờ trán hắn, "Đây là bay qua bay lại phơi nắng đến váng đầu sao?"



Thiên Tôn đem Bạch Ngọc Đường kéo qua kéo tóc niết da mặt, "Ngươi có phải là giả trang không?"



Triển Chiêu nhanh chóng đi qua cướp về, vừa để Ân Hậu ngăn Thiên Tôn lại.



Bạch Ngọc Đường xoa xoa quai hàm bị niết đỏ, bất mãn nhìn Thiên Tôn.



Tiền Thiêm Tinh tách mọi người đang loạn thành một đoàn ra, "Đừng ồn nữa! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Ngũ gia giơ hai ngón tay ra, ngắn gọn nói. "Có hai chuyện."



Tất cả mọi người nhìn hắn chằm chằm.



"Thứ nhất, ta thực sự gặp Ngân Yêu Vương." Ngũ gia nói tiếp. "Thứ hai, ta biết sương mù Khiếu Lâm được hình thành như thế nào."



Tất cả mọi người há hốc miệng, vẻ mặt kinh hãi.



Lại trầm mặc một lúc, Ân Hậu giơ một ngón tay chỉ vào cái ghế Triển Chiêu vừa ngồi, nói với Bạch Ngọc Đường, "Ngồi xuống!"



Ngũ gia ngồi vào chỗ.



Thiên Tôn rót chén trà đưa tới trước mặt hắn.



Ngũ gia cầm lấy chén trà vừa mới uống một ngụm, liền thấy sư phụ hắn giơ một ngón tay chỉ vào hắn. "Lập tức nói nhanh! Một hơi nói hết! Không cho ngừng giữa chừng!"