Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 197 : Sau tầng băng
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Edit: Ruby
Mấy món đồ Yêu Vương để lại nhìn như có liên hệ mà lại như không có liên hệ, mọi người suy nghĩ cả đêm, ngoại trừ mơ mơ hồ hồ ra thì không thu hoạch được gì.
Sáng sớm hôm sau, lại một lần tỉnh giấc giữa tiếng ca hái trà hùng tráng, mọi người Khai Phong ăn xong điểm tâm liền rời khỏi Thất Tinh Đàm vào trong thành.
Trước cổng hoàng cung Cuồng Thạch Thành, Hi Cổ Lục chắp tay sau lưng đứng đợi, xa xa nhìn thấy Triệu Phổ bọn họ đến liền vẫy tay, "Đại Oa!"
Mọi người đến bên cạnh hắn, nhìn trái nhìn phải, không thấy Chu Tử Nguyệt thì có chút khó hiểu.
Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Tướng công của ngươi đâu?"
Hi Cổ Lục híp mắt nhìn hắn.
Tiểu Tứ Tử kéo cánh tay Hi Cổ Lục.
Hi Cổ Lục ôm bé thả lên trên vai, nói. "Nương và tỷ tỷ các nàng đi gặp khách rồi, ta mang bọn ngươi đến động băng."
Tất cả mọi người gật đầu đi theo Hi Cổ Lục.
Triệu Phổ quay đầu lại nhìn thoáng qua Long Kiều Quảng, Hữu tướng quân gật gật đầu, không đi cùng mà dẫn theo vài tùy tùng đi vào hoàng cung.
Công Tôn có chút không hiểu, nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ thở dài, hỏi Hi Cổ Lục, "Hôm qua ta nghe tỷ phu của ngươi nói người của Ngạo Nguyệt Đàm đến?"
Hi Cổ Lục gật đầu, "Ừm, nên Tử Nguyệt bảo ta thời gian này đừng về cung, cùng các ngươi ngao du sau đó đến Thất Tinh Đàm ở tạm."
"Ngạo Nguyệt Đàm..." Triển Chiêu nghĩ nghĩ. "Hình như đã từng nghe qua, là một môn phái Tây Vực sao?"
"Ngạo Nguyệt Đàm và Hỏa Phượng Đường không khác nhau mấy, đều là môn phái Tây Vực dùng thành để lập môn phái." Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay cau mày, "Bất quá bọn họ không giống như Hỏa Phượng Đường của ta tọa lạc tại Ma Quỷ Thành không lệ thuộc phương nào, Ngạo Nguyệt Đàm nhìn như độc lập, thực tế là thuộc về Liêu quốc."
"Ngạo Nguyệt Đàm ở rất gần Cuồng Thạch Thành." Triệu Phổ tiếp lời, "Cũng dựa vào dãy Côn Lôn, chính là nằm ở chân núi phía Tây."
Thiên Tôn ở phía sau dắt tay Tiểu Lương Tử đi túc tắc một đường, nghe được đại khái, bèn hỏi Ân Hậu, "Ngạo Nguyệt Đàm? Có quan hệ gì với Khâu Ngạo Nguyệt sao?"
"Khâu Ngạo Nguyệt đích thực là người sáng lập Ngạo Nguyệt Đàm." Lâm Dạ Hỏa trả lời thay.
Thiên Tôn lập tức làm vẻ mặt ghét bỏ, Ân Hậu cũng cau mày.
Lâm Dạ Hỏa nhìn biểu cảm của hai người bọn họ thì rất buồn cười, "Đại hòa thượng cũng có vẻ mặt như thế này."
"Khâu Ngạo Nguyệt?" Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ, hỏi. "Trong truyền thuyết là Tây Vực đệ nhất cao thủ năm đó?"
"Phi!"
Ân Hậu và Thiên Tôn cùng nhau phun một tiếng.
Triển Chiêu lặng lẽ đem Bạch Ngọc Đường kéo về phía mình, bất mãn nhìn hai lão đầu —— làm gì phun chuột nhà con?!
Lâm Dạ Hỏa cũng tỏ ra chán ghét, "Đệ nhất cao thủ Tây Vực luôn luôn là sư phụ của ta có biết không, sớm hơn một đời so với Đại hòa thượng thì đệ nhất cao thủ Tây Vực cũng đều là lịch đại Thánh tăng Lạt Ma ở Thánh Điện Tự! Khâu Ngạo Nguyệt tính là cái gì, sư huynh của hắn Bạch Nhất Thanh ngược lại không chừng mới có thể một mình đấu với hòa thượng nhà ta."
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Công phu của Khâu Ngạo Nguyệt quả không tồi, cũng coi như là nhân vật có tiếng ở vùng Tây Vực, nhưng con người thì lại rất xấu xa." Ân Hậu liên tục lắc đầu. "Tiếc cho một đời anh danh của sư phụ hắn là Nham Tâm lão tổ."
Thiên Tôn bĩu môi, "Trò này chẳng hợp lý tý nào! Thu hai tên đồ đệ, phương pháp dạy dỗ giống như nhau, vậy mà một đứa ngoan ngoãn một đứa ngỗ nghịch."
Công Tôn chưa từng nghe qua Khâu Ngạo Nguyệt hay Ngạo Nguyệt Đàm gì đó, rất tò mò, hỏi. "Nghe tên thì, Khâu Ngạo Nguyệt là nữ nhân sao?"
"Nam, mà lại lấy cái tên như vậy." Lâm Dạ Hỏa đáp, "Quan hệ của đại hòa thượng nhà ta cùng với sư huynh của hắn ta là Bạch Nhất Thanh rất tốt, khi còn bé ta từng gặp qua ông ấy, cực kỳ trắng, trắng còn hơn cả Thiên Tôn nữa."
Thiên Tôn nghe xong liền hớn hở.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi Ân Hậu. "Ngoại công, Bạch Nhất Thanh có phải chính là Bạch Long Vương không?"
Ân Hậu gật đầu, vỗ vỗ đầu hắn, "Còn không phải sao, trước kia cũng từng ở Ma Cung một khoảng thời gian, khi ngươi còn bé hắn rất cưng chiều ngươi, bất quá sau khi sư phụ hắn qua đời thì hắn quay về Tây Vực ẩn cư, ta và lão quỷ đã lâu không có tin tức gì của hắn."
Lâm Dạ Hỏa nghe thế liền giơ tay, "Hòa thượng nhà con năm trước còn cùng ông ấy đến Tây Hải chơi đó, lão gia tử vẫn như vậy, rất tốt."
"Bạch Nhất Thanh được xưng là Bạch Long Vương là vì hắn trời sinh rất trắng, một mái tóc bạc, toàn thân trắng như tuyết, ngay cả tròng mắt cũng trắng, bất quá tính cách của hắn rất ôn hòa. Mặt khác tiếng nói của hắn trời sinh có chút vấn đề nên âm thanh khi nói chuyện tương đối nhẹ, vậy nên hắn không thích nói chuyện cho lắm, cũng được xưng là Bạch Vô Thanh hoặc là Bạch Ách Thánh."
Ân Hậu nói xong, Thiên Tôn còn chen vào, "Tính cách của Tiểu Bạch Long quá mức hiền hòa! Nếu không thì cũng không có chuyện cứ luôn nhường nhịn sư đệ của hắn, khiến cho sư đệ hắn trở nên vô pháp vô thiên, đổi lại là ta thì ta đã sớm lột da tên tiểu vương bát đản kia rồi."
Ân Hậu hết nói nổi. "Ngươi còn nói, khi còn bé ngươi khi dễ hắn lợi hại hơn bất kỳ ai còn gì."
Thiên Tôn xoay mặt đi, "Ta làm gì có!"
Bạch Ngọc Đường cảm thấy Bạch Nhất Thanh có cùng họ Bạch với mình rất thân thiết, hơn nữa bản thân cũng nuôi một con bạch long, liền cảm thấy rất hiếu kỳ về vị tiền bối này, hỏi Thiên Tôn. "Ông ấy chưa từng đến Bách Hoa Cốc sao? Trong ấn tượng của con chưa từng gặp qua người này."
Tất cả mọi người nhìn Hi Cổ Lục.
Hi Cổ Lục ôm cánh tay, "Những chỗ này đều là ngã rẽ, vì sợ lạc đường nên tất cả những lối rẽ này đều bị ngăn lại không cho đi vào."
"A..."
Mọi người gật đầu, Tiểu Tứ Tử vẫn giơ tay chỉ vào lối rẽ nọ.
Triệu Phổ nháy mắt mấy cái với Tiểu Tứ Tử, "Muốn đi vào?"
Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Trâu Lương kéo sợi xích kia xuống, mọi người tiến vào con đường nhỏ kia.
Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Ân Hậu, "Ngoại công, bên trong có người không?"
Ân Hậu lắc đầu, nhìn nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn cũng lắc đầu... Bọn họ đều không nhận thấy gần đây có người, sao Tiểu Tứ Tử lại nghe thấy có người gọi, lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Mọi người ẩn ẩn có chút lo lắng, tình hình tương đối giống như lúc xảy ra sương mù Khiếu Lâm! Lại là người nhìn không thấy lẫn âm thanh không nghe thấy, tà môn!
Hai bên con đường nhỏ không khác mấy so với chỗ đường lớn, đi chưa được mấy bước liền phải dừng lại, một cái ngõ cụt.
Tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử vẫn như cũ chỉ về phía trước.
"Tiểu Tứ Tử, hết đường rồi." Công Tôn khó hiểu mà nhìn chằm chằm bức tường băng chắn đường bị Tiểu Tứ Tử chỉ vào.
Thiên Tôn tiến lên hai bước, áp tai dán vào tường băng lắng nghe một chút, nhìn lại Tiểu Tứ Tử.
Triệu Phổ thả Tiểu Tứ Tử xuống đất, chỉ thấy bé chạy đến bên cạnh Thiên Tôn, kiễng chân, vươn tay ra chỉ vào một chỗ trên mặt băng, nói, "Chỗ này."
Mọi người nghi hoặc nhìn chỗ ngón tay Tiểu Tứ Tử.
Lâm Dạ Hỏa tiến lên vươn tay nhẹ nhàng áp lên chỗ Tiểu Tứ Tử vừa chỉ, lớp băng bên ngoài liền tan chảy một phần, theo lớp băng tan ra thì lộ ra một cái lỗ thủng, một thứ đồ vật xuất hiện trước mắt mọi người, cư nhiên là một cái khóa.
Tất cả mọi người sửng sốt... cái khóa này nhìn rất quen mắt!
"Giống hệt như khóa trên rương sắt của Yêu Vương!" Bạch Ngọc Đường nói.
Mọi người ngưỡng mặt lên nhìn bức tường băng, kỳ quái chính là mặt tường băng này chính là một mặt tường thuần trắng, bên trong không có hình người hay có thứ đồ gì...
Mọi người lui ra sau vài bước, Lâm Dạ Hỏa vung tay lên, một luồng nội lực nóng rực quét qua mặt băng... cả mặt tường băng bắt đầu tan ra.
Theo tầng băng càng lúc càng mỏng, khung cảnh phía sau lớp băng càng lúc càng rõ ràng lên.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh...
Chỉ thấy phía sau tường băng, chồng chồng chất chất tầng tầng lớp lớp, đều là thứ mà lúc trước Bạch Ngọc Đường nhặt từ Quỷ Hải về, cùng một loại rương.
"Tầng này có một trăm ba mươi mốt cái." Bạch Ngọc Đường đếm một chút nhanh chóng báo ra một vài con số.
Lâm Dạ Hỏa vươn tay kéo một cái, dùng sức lôi ra ngoài, sau đó chợt nghe thấy "Rầm" một tiếng!
Mọi người vội vàng trốn sang hai bên...
Nhìn lại, mặt tường bằng rương sắt kia đều đổ sụp xuống, phía sau còn có một lượng lớn thùng sắt tràn vào...
Mọi người không hiểu sao cảm thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc dị thường... Kho tiền của Bạch phủ chính là như vậy, vươn tay rút một cái nguyên bảo ra thì phía sau sẽ đổ ụp xuống một đống, trực tiếp đem người chôn luôn.
Mọi người nghe âm thanh "Rầm rầm" vang mãi, rất nhanh, trước mắt giống hệt như một ngọn núi nhỏ, một đống rương sắt chồng chất lên nhau tạo thành triền núi, cho đến khi số lượng lớn rương sắt lại một lần nữa che lấp cái động vừa mới tạo thành vừa rồi thì cuối cùng cũng ngừng lại.
Tất cả mọi người lui ra phía sau vài bước, ngưỡng mặt nhìn núi rương sắt trước mắt.
Triển Chiêu nhẹ nhàng dùng cánh tay huých Bạch Ngọc Đường một cái, Ngũ gia lại một lần nữa mở miệng, "Ba nghìn bốn trăm năm mươi sáu cái."
"Bên trong hẳn là có càng nhiều hơn."
Lâm Dạ Hỏa đem cái rương đầu tiên hắn kéo xuống đưa ra trước mặt mọi người.
Ân Hậu khoát tay, bẻ gãy khóa sắt mở thùng ra, mọi người nhìn vào trong liền thấy... Được chứ! Một cái đầu lâu hoàn chỉnh, đội mũ giáp, đóng băng trong máu loãng.
-----------
Ru: Đoạn tả Bạch Long Vương, xém chút tui mơ màng uýnh vô thành da trắng như tuyết môi đỏ như son rồi 囧 thặc tội lỗi quá ("▔□▔)/