Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 202 : Hy vọng cuối cùng
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Edit: Ruby
Xảy ra vụ nhiễu loạn của Tuần Việt Bạch khiến cho không khí tiệc rượu trở nên lúng túng, mọi người lại uống mấy chén, nói dăm ba câu rồi tan tiệc.
Bạch Ngọc Đường vốn định để Giao Giao đi theo Tiết Lâm Nghĩa, chỉ là khi đứng dậy, nhìn thấy Triệu Phổ hơi lắc đầu với hắn.
Bạch Ngọc Đường không để Giao Giao bám theo nữa, hắn và Triển Chiêu cùng mọi người ra cửa.
Triệu Phổ nói khẽ với hai người họ, "Trong Cuồng Thạch Thành tất cả đều là trạm gác ngầm, bọn họ muốn làm gì cũng sẽ không làm ở hoàng cung, hơn nữa lát nữa hẳn là sẽ có người tới tìm hai ngươi, lưu Giao Giao lại có thể sẽ hữu dụng."
Đêm đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ không về Thất Tinh Đàm mà lưu lại trong biệt viện hoàng cung Cuồng Thạch Thành.
Triệu Phổ nói buổi tối sẽ có người tới tìm hai người bọn họ, thật đúng là đã bị hắn đoán trúng.
Hơn nữa thú vị chính là, một lần đến tới hai người, người tới trước chính là Bạch Mộc Thiên, nói tìm Triển Chiêu, sau lại đến Hiên Viên Phách, nói tìm Bạch Ngọc Đường.
Hai người được thị vệ thông truyền, đều cảm thấy Triệu Phổ thật đáng tin cậy, lưu Giao Giao lại có chỗ cực kỳ tốt chính là chỗ Triển Chiêu xảy ra chuyện gì, Bạch Ngọc Đường đều biết được.
"Hai người bọn họ mỗi người một bên, không chừng là tới lôi kéo hai ta." Triển Chiêu đầu óc linh hoạt, cẩn thận để Bạch Ngọc Đường lát nữa thông qua Giao Giao nghe hắn và Bạch Mộc Thiên đối thoại, hắn ứng đối thế nào thì Bạch Ngọc Đường cũng ứng đối như thế.
Ngũ gia gật đầu đồng ý.
Triển Chiêu đi vào một gian phòng khách trong biệt viện, Bạch Ngọc Đường cũng ngồi uống trà trong một gian phòng khác.
Hai gian phòng khách một gian đi vào từ tiền viện, một gian đi vào từ hậu viện, đừng nhìn đi một vòng lớn nhưng thực tế thì hai gian phòng là lưng tựa lưng, trung gian chỉ cách một dãy hành lang.
Ngũ gia hiện tại đã phối hợp rất tốt với Giao Giao, đừng nói chỉ cách một chút khoảng cách như vậy, cho dù một bên là ở hoàng cung còn một bên ở Thất Tinh Đàm thì hắn vẫn có thể nghe được Triển Chiêu nói gì.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhàn nhã uống trà chờ đợi, chẳng bao lâu, Hiên Viên Phách và Bạch Mộc Thiên phân biệt được dẫn đến phòng của hai người.
Sau khi tùy tùng lui ra ngoài, biểu hiện của hai người họ xuất hiện vẻ bất đồng rõ rệt.
Hiên Viên Phách rất bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh bàn đối diện với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường không tiếp đón, hắn liền tự rót cho mình chén trà, vừa uống vừa nhìn Ngũ gia, tựa hồ đang cân nhắc nên mở miệng thế nào.
Mà ở đầu bên kia, Bạch Mộc Thiên thấy tùy tùng vừa đi, lập tức đóng cửa lại, đi đến bên cạnh bàn cũng không ngồi xuống, hai tay ấn lên bàn rống lên hỏi Triển Chiêu, "Giải dược của ta đâu?!"
Triển Chiêu nhướng mày nhìn nhìn hắn, "Ngươi nghe ngóng được gì từ Ác Đế Thành mà đòi giải dược?"
"Ác Đế Thành đã sắp xong rồi ngươi còn muốn thế nào?" Bạch Mộc Thiên kéo ghế ngồi xuống, "Bây giờ ta chỉ muốn nhanh chóng thoát thân."
...
Ngô Nhất Họa liền hỏi Cửu Đầu giấu thứ đồ vật kia để làm gì.
Cửu Đầu rất mất tự nhiên, "Nói gì thì nói dù gì cũng là đồ kỷ niệm..."
Triển Chiêu tò mò không rõ chuyện là thế nào, nhưng lúc ấy tất cả mọi người không giải thích, Cửu Đầu Nãi Nãi xách tai Tiểu Hầu Tử, cầm tấm vải kia quay trở về, còn dặn mọi người không cho nói với Ân Hậu chuyện ngày hôm nay.
Triển Chiêu chống cằm, nhìn Bạch Mộc Thiên chằm chằm mà suy tư.
Bạch Mộc Thiên vô lực, "Ngươi nói vài câu đi! Thấy thế nào?"
...
Tại một đầu khác, Hiên Viên Phách cũng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngươi có ý kiến gì không?"
Ngũ gia nâng chung trà lên chậm rì rì uống một ngụm, "Ngươi hơn nửa đêm chạy đến chỉ là vì hỏi ta có ý kiến gì không?"
Bạch Ngọc Đường nói xong thì xém chút bị sặc nước trà, nhẹ nhàng ho khan một tiếng đặt chén trà xuống, bởi vì Triển Chiêu cũng vừa nói y hệt như hắn, hai người cơ bản là đồng thời mở miệng, một chữ cũng không thiếu.
Ngũ gia khẽ lắc đầu.
Hiên Viên Phách khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường đang lắc đầu, "Ta là bị Ác Đế Thành phái đến chỗ tộc Thổ Phiên... Trước là vì chuyện Trầm Tinh Điện nhưng cuối cùng bị Triệu Phổ phá hỏng. Sự kiện Hắc Thủy Cung thì ta không tham dự, nhưng khi ta trở lại Ác Đế Thành thì hoàng cung của Ác Đế Thành đã sập mất một nửa, người cũng chết hơn phân nửa, Ác Đế vẫn không xuất hiện, sau đó ta lại được lệnh quay về chỗ tộc Thổ Phiên."
"Vậy ngươi đến Cuồng Thạch Thành làm gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Ác Đế tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với sương mù Khiếu Lâm." Hiên Viên Phách đáp, "Ta nghe một số người ở Ác Đế Thành đều nghị luận, nói cái gì mà sương mù Khiếu Lâm là hy vọng cuối cùng của Ác Đế Thành."
...
"Sương mù Khiếu Lâm là hy vọng cuối cùng?"
Bên chỗ Triển Chiêu, Bạch Mộc Thiên cũng nói một câu giống như vậy.
Những lời này của Bạch Mộc Thiên khiến Triển Chiêu hoàn toàn nổi lên hứng thú, Triển Chiêu mỉm cười, "Vậy ngươi nói cụ thể một chút coi."
"Lần này nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi phải cho ta giải dược!" Bạch Mộc Thiên nghiêm túc ra điều kiện với Triển Chiêu.
Mà ở đầu kia, Hiên Viên Phách cũng ra điều kiện với Bạch Ngọc Đường, "Nếu ta nói cho ngươi biết thì ngươi phải giúp ta một việc, giúp ta thoát ly Ác Đế Thành!"
Lúc này, phản ứng của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vẫn giống như cũ, vươn tay nhẹ nhàng sờ cằm, chậm rãi nói một câu, "Để xem đã..."