Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 207 : Hỏa biến
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Edit: Ruby
Một chưởng của Ân Hậu vỗ lên ngực thi thể kia, khối thi thể quỷ dị không biết đã đóng băng bao nhiêu năm kia, lập tức sinh ra biến hóa.
Đầu tiên là trên làn da xám xanh của thi thể xuất hiện một số đường vằn vện màu xanh nâu cùng những vết lốm đốm bất quy tắc. Những đường vằn vện cùng vết đốm từ từ lan rộng, nối liền với nhau, rất nhanh liền tạo thành một thứ đồ án lớn như hình xăm.
Đám người Triệu Phổ kinh hãi nhìn bên ngoài thi thể bị đồ án như hình xăm bao trùm... Nói đến cũng kỳ quặc, vốn thi thể thoạt nhìn rất an tường nhưng sau khi bị một lớp hình xăm bao trùm thì không hiểu sao liền có vẻ rất quỷ dị, thậm chí còn có thể nhìn ra được cảm giác tà ác.
"Ngọa tào..."
Hữu tướng quân nhìn những đồ án kia từ từ hình thành, còn hơi gồ lên, không hiểu sao liền nổi da gà toàn thân, "Cái thứ gì?!"
Ân Hậu thu chưởng đứng một bên cau mày không nói, đám người Triệu Phổ nhìn lão gia tử mấy lần, không rõ là xảy ra chuyện gì.
Trong lúc mọi người đang còn đầy nghi hoặc thì đột nhiên Ân Hậu ngẩng đầu, nói với Triệu Phổ, "Có dầu hỏa không? Nhanh chóng thiêu hủy!"
"Hả?"
Cửu vương gia không hiểu, "Đốt..."
"Nhanh lên..."
Ân Hậu nói còn chưa dứt lời, Thanh Lân đứng một bên bỗng nhiên lui lại một bước.
Long Kiều Quảng đứng bên cạnh, không hiểu quay sang nhìn Thanh Lân.
"Động..."
"Cái gì?"
Thanh Lân mở to hai mắt nhìn chằm chằm cỗ thi thể kia, "Động!"
Triệu Phổ nhướng mày, "Cái..."
"Oa!"
Đang nói, Long Kiều Quảng cũng hô một tiếng, "Đúng là vừa động một cái!"
Lúc này ngay cả Triệu Phổ cũng nhìn thấy, chỉ thấy ngón tay của khối thi thể nhẹ nhàng nhúc nhích mấy cái...
"Sống..."
Không đợi Hữu tướng quân nói tròn hai chữ "Còn sống" thì thấy Ân Hậu lập tức lấy nửa vò rượu còn dư lại trên bàn tưới vào thi thể, sau đó vung tay lên... mọi người cảm nhận được một cỗ nội lực nóng rực quét qua, ngay sau đó liền nghe thấy "phực" một tiếng, một ngọn lửa màu lam bùng lên.
Ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, một cảnh tượng quỷ dị khác xuất hiện.
Chỉ thấy ngọn lửa tại những vị trí có hình xăm trên thi thể là màu đỏ, mà những vị trí khác lại là màu lam... lửa cháy rất nhanh thiêu hủy y phục bên ngoài của thi thể.
Mọi người nhìn thấy rõ ràng, thì ra phía dưới y phục cũng có đồ án lan ra rất rộng bao trùm lấy thân thể...
Theo lý mà nói, thi thể từng bị đóng băng, cho dù có tưới cả vò rượu mạnh cũng không dễ dàng bị thiêu hủy.
Nhưng chỗ "đồ án" này dường như rất dễ bị thiêu đốt, lửa trên những vị trí khác của thi thể dần dần lụi tắt, chỉ là những "đồ án" kia vẫn còn bốc cháy, hình ảnh thoạt nhìn có chút yêu dị.
Lúc này nhóm ảnh vệ cầm mấy bình dầu hỏa chạy vào.
Ân Hậu sai họ đem dầu hỏa đổ hết lên trên thi thể, sau đó ném củi vào đốt cùng.
Các ảnh vệ bận rộn hỏa táng cỗ thi thể kia.
Triệu Phổ tiến đến bên cạnh Ân Hậu muốn hỏi một chút rốt cuộc chuyện là như thế nào, Tử Ảnh lúc này đang ném củi vào lửa đột nhiên nhảy dựng lên, "Oa! Người này còn sống!"
Các ảnh vệ khác cũng "roạt" một tiếng tản ra hai bên.
Chỉ thấy cỗ thi thể giữa ngọn lửa cháy hừng hực kia kịch liệt co giật, rồi bỗng nhiên cỗ thi thể cong người hướng lên trên...
"Nương nha..."
Long Kiều Quảng đứng xem ở một bên nhảy dựng lên, Triệu Phổ cũng mở to hai mắt...
Cùng lúc đó hai mắt lẫn miệng của thi thể đều mở ra, từ bên trong phụt ra chính là lửa đỏ.
Ngay sau đó chợt nghe "rắc" một tiếng, cái giá đặt thi thể bị đốt sụp... thi thể rơi xuống giữa đống củi cháy đen.
Mọi người nhìn thi thể oằn mình co giật trong hỏa diễm tạo ra một loại trạng thái quái dị như bị thiêu từ trong ra ngoài.
Cửu Vương gia cau mày đầy nghi hoặc, "Vì sao nội tạng ngược lại bị thiêu hủy trước? Thân thể lại khó đốt như vậy? Bên trong bị nhét thứ gì như chất dễ cháy sao?"
Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn nhìn Thiên Tôn.
Lúc này trong mắt Thiên Tôn cũng không giấu được vẻ kinh ngạc —— một trăm năm trước khẽ động thiện niệm, nhặt lên hai con chim gần chết bệnh, một trăm năm sau trở thành một mảnh sinh sôi không ngừng.
Lâm Dạ Hỏa cũng nhịn không được cảm khái, "Loại anh vũ đuôi dài màu trắng này, năm đó bởi vì giá cao nên thợ săn Tây Vực cơ hồ người người đều săn lùng bán cho những kẻ buôn chim, hiện giờ gần như tuyệt tích, rất khó nhìn thấy loài chim này nữa, không ngờ..."
Lúc này tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới, cổ nhân thường nói, nhất niệm thành Phật nhất niệm thành ma... kết quả không bao giờ phản bội lại ta.
Đang cảm khái, chợt nghe cách đó không xa truyền tới một thanh âm già nua, "Ha ha ha... Chỉ Văn nói hôm nay ra cửa đi theo hướng đông có thể gặp được cố hữu, ta còn tưởng cố hữu nào, hóa ra là tên bạch mao nhà ngươi."
Mọi người nhìn theo tiếng, chỉ thấy từ phía đối diện của cây cầu treo lung lay sắp đổ này, một lão hòa thượng thong dong đi tới.
Tăng bào tăng mạo của hòa thượng kia đều màu xám, thân hình cao gầy, tay áo dài rộng mang theo mấy phần tiêu sái. Tuổi xem ra thật không nhỏ nhưng tinh thần không tồi, mang ý cười trên mặt vừa đi vừa vẫy tay với Thiên Tôn, "Đã lâu không gặp."
Đám người Triển Chiêu vừa đoán tuổi tác của vị cao tăng này, vừa kinh ngạc nhìn cây cầu treo dưới chân.
Cầu treo này thoạt nhìn cực nguy hiểm nhưng hòa thượng kia không nhanh không chậm đi bên trên, cây cầu cư nhiên ngay cả rung cũng không rung một chút... có thể thấy được nội lực của người này cực cao, khinh công rất tốt.
Thiên Tôn nghiêng đầu quan sát người mới tới, nghĩ nghĩ, "A" một tiếng, "Chỉ Kiến!"
Lâm Dạ Hỏa giới thiệu cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn đang mơ hồ, "Đây là Chỉ Kiến đại sư, cao thủ trên Thánh Điện Sơn có võ công gần với đại hòa thượng nhà ta, Chỉ Văn vừa rồi được nhắc đến là sư huynh của ông ấy, Chỉ Văn đại sư. Lão hòa thượng đoán trước mọi việc cực chuẩn, hai vị Thánh tăng một văn một võ đều là tập đại thành giả (*)."
(Tập Đại Thành nghĩa là đem những điều mà tổ tông truyền lại, viết thành văn tự ghi chép lưu truyền)
Triển Chiêu bọn họ liền gật đầu —— quả nhiên là Thánh tăng khắp nơi.
Chỉ Kiến đại sư qua cầu, đi đến bên cạnh mọi người.
Tiểu Lương Tử và Lâm Dạ Hỏa hiển nhiên đều quen biết với lão hòa thượng, giới thiệu bọn Triển Chiêu cho mọi người làm quen.
Chỉ Kiến tính cách hiền hòa, chào đón mọi người xong, vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử trêu đùa bé mấy câu.
Triển Chiêu bọn họ tìm đường chuẩn bị đi xuống Tiên tri cốc.
Chỉ Kiến không hiểu, "Các ngươi đi xuống Tiên tri cốc làm gì? Tìm tấm bia đá?"
Lâm Dạ Hỏa gật đầu, "Khi ta còn bé từng nhìn thấy mấy tấm bia đá, gần đây đụng phải một số chuyện nên muốn xem lại."
Chỉ Kiến chỉ chỉ cây cầu treo, "Phương pháp tương đối an toàn là nhảy từ giữa cầu xuống, đường xuống núi nguyên bản từ bốn vách đá đã không còn, hơn nữa gần đây có nhiều ổ chim lắm, còn có sóc con mới vừa sinh ra, kéo sợi dây leo nào cũng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu đạp vỡ quả trứng chim nào thì Lan Diệp sẽ khóc nhè cho xem."
Bạch Ngọc Đường quan sát địa hình một chút, cảm thấy phương pháp tốt nhất có lẽ vẫn là trực tiếp cưỡi Yêu Yêu xuống.
Vì thế Ngũ gia huýt sáo một cái.
Yêu Yêu vừa rồi đáp xuống mái một tòa miếu nghỉ ngơi liền vỗ cánh bay tới.
Chỉ Kiến há hốc miệng nhìn cự long màu trắng bay qua đỉnh đầu, trong mắt đầy chấn kinh.
Lâm Dạ Hỏa ngồi trên lưng Yêu Yêu, dẫn đầu bay xuống sơn cốc, mọi người đều đứng đợi trên cầu.
Chẳng mấy chốc, Lâm Dạ Hỏa dường như đã tìm được tấm bia đá muốn tìm, liền nhảy xuống khỏi lưng Yêu Yêu, ngoắc tay với mọi người.
Đám người Thiên Tôn lục tục đi xuống, Yêu Yêu lại đi lên đón Công Tôn.
Công Tôn nhận lấy Tiểu Tứ Tử từ trong tay Chỉ Kiến đại sư, lúc này Chỉ Kiến đại sư vẫn còn nhìn Yêu Yêu đến phát ngốc.
Mọi người cũng không nghĩ nhiều... chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều từ trên núi xuống sơn cốc, Chỉ Kiến đại sư còn đứng bên núi cau mày, như có điều suy nghĩ.
...
Trong hoàng cung Cuồng Thạch Thành, lửa thiêu đốt cả đêm rốt cuộc cũng tắt.
Triệu Phổ hàn huyên với Ân Hậu nửa đêm, đại khái đã rõ ràng nguồn gốc của thi thể này, ra khỏi phòng đi đến trong viện, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt.
Ảnh vệ nhặt hết than củi cháy đen đi, thi thể bị lửa thiêu một đêm cũng không hóa thành tro tàn mà lấy một loại hình thái khác thường nằm ở đó.
Long Kiều Quảng ghét bỏ nhìn thứ đó, hỏi Triệu Phổ vừa đi ra. "Thứ này rốt cuộc là cái quái gì vậy?"
Cửu Vương gia thở dài, không nói thêm gì mà vươn tay lấy một phong thư ra giao cho Long Kiều Quảng.
Long Kiều Quảng không hiểu nhận lấy thư.
Triệu Phổ nói, "Ngươi mang ít người, đi một chuyến về Hắc Phong Thành giao thư cho lão Hạ, việc này không được chậm trễ phải nhanh chóng xuất phát."
Long Kiều Quảng dù sao đã đi theo Triệu Phổ nhiều năm, từ ngữ khí nói chuyện của Triệu Phổ có thể đoán được sự tình tương đối nghiêm trọng. Hắn không hỏi nhiều, dẫn người chạy về Hắc Phong Thành đưa tin.