Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 209 : Chú giáp hoạt thi

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Edit: Ruby



Thiên Tôn bọn họ chạy đến Tiên tri cốc xem xong tấm bia đá liền vội vã trở về, Thiên Tôn túm Bạch Long Vương không buông tay, muốn dẫn Bạch Long Vương cùng về Cuồng Thạch Thành.



Chỉ Kiến đại sư xoay vòng vòng nói phải thu dọn hành lý cho Tiểu Bạch, bị Thiên Tôn một cước đá bay.



Nhóm tiểu bối phát hiện Thiên Tôn một đường đi xuống núi, đại thánh tăng tiểu thánh tăng khắp Thánh Điện Sơn nhìn thấy Thiên Tôn đều sợ hãi trốn đi.



Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, "Sư phụ ngươi trước kia từng làm gì ở Thánh Điện Sơn? Sao những người này lại sợ người như vậy?"



Ngũ gia lắc đầu biểu thị không rõ lắm, xoay mặt nhìn Lâm Dạ Hỏa.



Hỏa Phượng sờ cằm, mỉm cười, "Ừm, đại khái là vì sự kiện kia đi..."



"Chuyện gì?"



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tò mò, kéo Lâm Dạ Hỏa thả chậm bước chân, không cho Thiên Tôn phía trước đã kéo Bạch Long Vương chạy xa nghe được.



Lâm Dạ Hỏa giải thích, "Ta cũng chỉ nghe được từ Liễu đại gia, hình như Đại hòa thượng nhà ta từng bị Thánh Điện Sơn trục xuất khỏi sơn môn, vĩnh viễn không được lên núi."



Triển Chiêu cả kinh.



Ngũ gia cũng nhíu mày, "Có loại chuyện này? Đại sư không phải là người đứng đầu Thánh Điện Sơn sao?"



"Đó là chuyện từ rất nhiều năm trước, khi bọn họ còn trẻ, lúc đó trên Thánh Điện Sơn vẫn có đồng môn tranh vị, hy vọng đem sư phụ ta trục xuất Phật môn." Hỏa Phượng ôm cánh tay bĩu môi, "Lúc ấy đại hòa thượng còn trẻ theo Ngân Yêu Vương xuống núi, lăn lộn vang danh khắp thiên hạ, trở về Thánh Điện Sơn chính là kế thừa y bát làm chủ trì. Nhưng ngần ấy năm người không ở Thánh Điện Sơn mà luôn ở bên ngoài, tại nơi này không có căn cơ gì. Hơn nữa hòa thượng tuổi còn trẻ, nhiều người cùng bối phận với người đã bảy tám chục tuổi rồi."



Triển Chiêu còn rất tò mò, "Hòa thượng không phải tứ đại giai không sao? Còn đoạt vị trí?"



Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường không đáp, Công Tôn đi theo bên cạnh bọn họ một đường nghe hết cười "phụt" một tiếng.



Tất cả mọi người nhìn Công Tôn.



Công Tôn cười lắc đầu, "Trên đời này có nơi nào không tranh đoạt vị trí? Chỉ cần vượt qua hai người đã phải tranh xem ai là người định đoạt rồi."



Lâm Dạ Hỏa bất đắc dĩ, "Thánh tăng đời trước kỳ thật đã giải tán Thánh Điện Sơn, không muốn môn phái này tiếp tục tồn tại nữa, tranh danh trục lợi như vậy chung quy vẫn làm trái nguyên tắc Phật môn thanh tịnh! Nhưng người này mất sớm, mấy hòa thượng khác lại không nghĩ như vậy! Ý tưởng của sư phụ ta lại giống như Thánh tăng đời trước, cho nên thành người không được hoan nghênh ở Thánh Điện Sơn."



Triển Chiêu sờ cằm, "Hóa ra trong chùa miếu cũng chẳng khác gì chốn công môn ha."



Lâm Dạ Hỏa cười "hắc hắc" vui vẻ, "Nói theo lời của Liễu đại gia, hòa thượng nhà ta là hán tử ăn no không hiểu lòng hán tử đói!"



Công Tôn không hiểu, "Lời này nghĩa là thế nào?"



"Nói thế nào đây..." Hỏa Phượng nghĩ nghĩ, "Ừm, tương tự như... khi ngươi đang rất cố gắng luyện công, Thiên Tôn đến nói với ngươi, "Có gì đáng để luyện đâu, tranh đệ nhất thiên hạ có ích lợi gì? Không bằng chúng ta cùng đi làm nhàn vân dã hạc đi?""



Công Tôn lại "phụt" một tiếng bật cười, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu sao cảm thấy rất khí phách.



Mọi người lĩnh hội một chút, đều gật đầu với Lâm Dạ Hỏa —— hiểu rồi!



Hỏa Phượng khoát tay, "Có một số người tứ đại giai không là vì họ không còn đường nào để đi, có một số người tứ đại giai không lại không quan hệ gì đến bản thân họ còn đường nào để đi không. Hòa thượng theo Yêu Vương bọn họ đi một chuyến đến phàm trần, cảnh giới của người vốn bất đồng với những hòa thượng bình thường khác. Những hòa thượng khác ở trên núi niệm kinh, người ở Tây Vực hàng yêu trừ ma phổ độ chúng sinh, Tây Vực có người nào không biết Thánh tăng Vô Sa, để người trở về Thánh Điện Sơn thì sẽ thế nào? Chùa miếu lớn muốn giải tán nói dễ hơn làm, các ngươi có biết hương khói của một ngôi chùa miếu phổ thông, một năm có thể có bao nhiêu tiền nhang đèn không?"



Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhướng mày, "Ách, hẳn là không ít!"



Công Tôn gật đầu, "Đây là chuyện liên quan đến danh lợi, nếu gạt đi được Vô Sa đại sư, Thánh Điện Sơn không cần phải giải tán, đại hòa thượng tiểu hòa thượng sau này đều sẽ tiền đồ vô lượng, đương nhiên bọn họ không muốn đại sư về núi."



"Chẳng khác nào nội đấu của mấy môn phái phổ thông..." Triển Chiêu cảm khái.


Những người khác cũng xúm lại.



Trâu Lương ngăn mọi người đang mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, "Hẳn là Nguyên soái đang cấp bách chờ chúng ta... Không bằng sau khi trở về hẵng nói?"



Mọi người thấy có lý, liền kéo Bạch Long Vương cùng chạy về Cuồng Thạch Thành. Lúc này không cần Thiên Tôn trông chừng Bạch Long Vương, tất cả mọi người đều không chịu thả Bạch Long Vương đi.



...



Mà Triệu Phổ và Ân Hậu tại Cuồng Thạch Thành, lúc này đang đứng bên ngoài động băng, ngửa mặt nhìn vách núi ngoài động.



Trịnh Trường không đưa tay sờ vách đá một chút, cho Triệu Phổ xem bàn tay ướt đẫm nước.



Triệu Phổ nhíu mày, "Khó trách cảm giác núi đá đặc biệt đen, thì ra là ẩm ướt..."



Chu Tử Nguyệt mang người kiểm tra vách núi, Hi Cổ Lục cũng đi theo xem mấy vòng, chạy xuống nói, "Đại Oa!"



Triệu Phổ gật đầu, "Thế nào?"



"Sông băng thật sự đang tan."



Trên vách núi đá một bên, Chu Tử Nguyệt nhảy xuống, rơi xuống bên cạnh Hi Cổ Lục, thần sắc đầy lo lắng, "Dựa theo tốc độ này, qua mấy tháng nữa e sẽ có lũ lụt."



Triệu Phổ vò đầu, vừa quay lại hỏi Ân Hậu, "Lão gia tử, việc này phải làm thế nào..."



Chỉ là Triệu Phổ vừa quay đầu lại thì phát hiện Ân Hậu đã biến mất.



"Ôi chao?" Cửu Vương gia xoay vòng tại chỗ.



Hi Cổ Lục chỉ lên triền núi, "Đã lên núi rồi."



Cửu Vương gia bất đắc dĩ —— không có âm thanh nào...



Nhanh chóng theo lên núi, Triệu Phổ thấy Ân Hậu đang ở trên đỉnh núi nhìn ra xa xa.



Cửu Vương gia cảm thấy dạo này hình như thường xuyên phải theo Ân Hậu lên núi.



Đi đến bên cạnh Ân Hậu, Triệu Phổ cũng nhìn khắp nơi, chợt nghe Ân Hậu lẩm bẩm, "Thì ra là thế..."



"Sao cơ?" Triệu Phổ nhìn Ân Hậu.



Ân Hậu đột nhiên hỏi Triệu Phổ, "Ta đố ngươi cái này."



Cửu vương gia nhướng mày, "Lão gia tử ra đề mục đi, ta thông minh lắm."



Ân Hậu cười duỗi tay ra, chỉ sương mù Khiếu Lâm xa xa.



Triệu Phổ nhìn theo hướng ngón tay Ân Hậu chỉ, vừa nhìn thì sửng sốt một chút, sau đó như ngộ ra mà gật đầu, "Thì ra là thế! Đây là cái mà Ác Đế Thành gọi là hy vọng cuối cùng!"



"Ừ." Ân Hậu nở nụ cười, "Quả nhiên là thông minh."



Triệu Phổ lại liếc nhìn sương mù Khiếu Lâm, ánh mắt lạnh đi mấy phần, "Mơ đẹp lắm!"



-------------



Ru: Mần chương này thấy thương cho Tôn Tôn quá TT-TT