Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 220 : Lối ra

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Edit: Ruby



Mọi người sau khi nghe xong Ân Hậu và Thiên Tôn kể về lai lịch của Vạn Chú Cung, không khí liền có một chút thay đổi vi diệu.



Hạ Nhất Hàng thấy đã gần giữa trưa, liền nói mọi người đi ăn cơm.



Thiên Tôn và Ân Hậu chạy đến Thái Bạch Cư trong Hắc Phong Thành uống rượu, các chư tướng ai nấy đều trở về quân doanh của mình.



Trong soái trướng của Triệu Phổ chỉ còn lại Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Công Tôn, Lâm Dạ Hỏa, Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử.



Mọi người ngồi quanh bàn ăn cơm, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử hai tiểu hài nhi sôi nổi thảo luận chuyện về Vạn Chú Cung, Công Tôn bất đắc dĩ gắp đồ ăn cho hai tiểu tử kia.



Hai hài tử bên này rất náo nhiệt, mấy người lớn bên kia lại lặng im không tiếng động.



Công Tôn cầm cái thìa, ngẩng đầu nhìn bốn vị cao thủ đối diện giữ yên lặng và cơm, có chút dở khóc dở cười, Triển Chiêu ăn cơm mà không yên lòng, mấy chữ có tâm sự viết rành rành trên trán!



Đám người Triển Chiêu đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, bốn người không nói được một lời, ăn xong một bữa trưa mà không biết mình đã ăn món gì.



Theo lý mỗi lần ăn cơm xong, Lâm Dạ Hỏa đều sẽ ra ngoài đi dạo với Câm, bất quá hôm nay Hỏa Phượng Đường chủ dường như không có tâm trạng gì, Tiểu Lương Tử liền giúp hắn dắt chó đi dạo, thuận tiện dạo qua mấy quân doanh kia, lần đầu tiên bé mới trải qua tình huống sắp có đại chiến này nên tương đối hưng phấn.



Để lại phụ tử Công Tôn tò mò nhìn chư vị cao thủ đang tiếp tục ngẩn người.



Tiểu Tứ Tử nhìn cha bé, như là hỏi —— bọn họ như thế nào rồi?



Công Tôn chỉ chỉ chén trà một bên.



Tiểu Tứ Tử giúp đỡ mang mấy cái chén lại, Công Tôn rót cho mọi người mấy chén trà, ôm Tiểu Tứ Tử ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn bốn người vẫn ngốc lăng như cũ, mở miệng, "Các ngươi là hy vọng Cửu Long hút thủy này thật sự tồn tại hay là hy vọng nó không tồn tại?"



Bốn người rốt cuộc có phản ứng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Công Tôn.



Công Tôn tỏ ra hiểu rõ mà cười, "Xem ra là hy vọng nó tồn tại..."



Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, nhìn cha bé lại nhìn mọi người.



Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đưa tay gãi đầu, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường thì khe khẽ thở dài.



Công Tôn lắc đầu, điềm nhiên nói tiếp, "Ta cảm thấy hẳn là tồn tại."



Mọi người mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn Công Tôn chằm chằm, đồng thanh hỏi, "Ngươi cũng thấy vậy?"



Công Tôn gật đầu, "Chưa chắc là hình thức Cửu Long hút thủy."



Mọi người lại nghiêng đầu, "Nói như thế nào?"



Công Tôn bị phản ứng cơ hồ đồng bộ của bốn người khiến cho buồn cười, đáp, "Ta cảm thấy... truyền thuyết khả năng có độ sai lệch nhất định. Triệu hồi thật ra thì thấy không đúng lắm, chờ đợi và tìm kiếm... ngược lại có khả năng."



"Chờ đợi?" Triệu Phổ nhướng mày.



"Tìm kiếm..." Ngũ gia nhẹ nhàng sờ cằm.




"Nếu lối vào kia thật sự tồn tại, căn cứ theo cách nói của Tần Huyên." Công Tôn tổng kết một chút, "Thời gian khác nhau, địa điểm khác nhau, đối với chúng ta mà nói là qua một trăm năm, nhưng đối với người tiến vào lại đi ra mà nói, khả năng chỉ trong nháy mắt!"



"Cho nên năm đó nếu Yêu Vương nhảy vào cái gọi là Cửu Long hút thủy, như vậy nơi Yêu Vương đi ra... có khả năng là một nơi nào đó ở hiện tại!"



Nói tới đây, tất cả mọi người không nói nữa, ai nấy đều lo lắng tính toán các loại khả năng.



Giữa không khí trầm mặc, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn ra hai ngón tay, nói "Hai kết quả nha."



Tất cả mọi người sửng sốt.



Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử, "Hai kết quả nào."



Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, "Trở ra được hoặc là không ra được!"



"Nếu ra được..." Triển Chiêu lẩm bẩm, "Đúng là chuyện cực kỳ vui mừng."



"Hơn nữa Yêu Vương biến mất một trăm năm, cho dù bây giờ đi ra, đối với hết thảy những gì đã qua đều sẽ không có thay đổi." Triệu Phổ tiếp lời.



"Mà nếu ra không được thì sao?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.



"Ra không được thì sẽ trở về đi?" Bạch Ngọc Đường nói, "Năm đó sư phụ ta và Ân Hậu đều ở đó, nội lực của Yêu Vương lại thâm hậu, ta thật không tin một trận thiên hỏa có thể thiêu chết Ngân Yêu Vương."



"Vậy hẳn là..."



Tất cả mọi người chau mày, "Nếu năm đó Ngân Yêu Vương không chết, vậy hiện tại hết thảy đều sẽ thay đổi!"



"Nếu không ra được, khả năng chính là như lời tiên đoán xấu nhất, hết thảy bắt đầu lại từ đầu!"



"Cho nên mục đích thực sự của Ác Đế Thành không chừng không phải muốn gọi ra Cửu Long hút thủy mà là muốn ngăn cản Cửu Long hút thủy... Chính là để cho chúng ta hiện tại phá hủy tòa thành này, phá hủy điều kiện để Cửu Long hút thủy hình thành?" Triển Chiêu nhướng mày, "Chiêu này cao!"



"Ta có một ý tưởng." Lâm Dạ Hỏa đề nghị.



Những người khác lúc này đã lòng hiểu mà không nói ra.



"Bất kể là vì thiên hạ thái bình hay là vì cái gì." Triệu Phổ nheo mắt.



"Dù cho chỉ là vì sư phụ ta." Ngũ gia cũng nghiêm túc.



Triển Chiêu vỗ bàn, "Chúng ta phải kéo Yêu Vương ra khỏi cái động đó!"



Mọi người nháy mắt mấy cái, nhìn Triển Chiêu —— ngươi nói như vậy thật chẳng có tý mỹ cảm nào!



Công Tôn mỉm cười, "Ta cảm thấy rất đáng tin."



Tiểu Tứ Tử vỗ tay.



Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bọn họ từ trước giờ chưa bao giờ nghiêm túc bằng lúc này —— đến lúc tận hiếu tâm rồi! Thay mấy vị lão đầu nhi, mang Ngân Yêu Vương trở về!