Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 222 : Thề hẹn

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Ác Đế Thành mất đi bình phong che chở, khoảng cách không xa, phương pháp tốt nhất đến gần tòa thành này chính là đi từ Hắc Phong Lâm.



Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa, Hắc Thủy bà bà cùng Bạch Long Vương đội ngũ năm người, lặng lẽ tiến vào Hắc Phong Lâm.







Hắc Phong Lâm thần bí là rừng rậm xa xưa nhất Tây Vực, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngày thường cũng không làm sao đi vào, mấy lần muốn từ Hắc Phong Lâm đi qua Lang Vương Bảocũng do Trâu Lương dẫn đường.



Cũng may bây giờ trừ Trâu Lương ra, cũng còn một người quen thuộc Hắc Phong Lâm nữa chính là Lâm Dạ Hỏa.



Hỏa Phượng cái tên cẩu si này đã sớm đem Hắc Phong Lâm trở thành ngôi nhà thứ hai của mình, bầy sói trong rừng cũng đều không xem Hỏa phượng là ngoại nhân.



Mấy người vừa vào Hắc Phong Lâm, lần lượt liền có thật nhiều chó sói theo đuôi bọn họ, chuyện này nếu đổi thành người khác phỏng đoán bị hù chết, bất quá đối với đám người Triển Chiêu mà nói, chính là giống như có thêm nhiều người hỗ trợ dẫn đường hơn.



Vào Hắc Phong Lâm, Lâm Dạ Hỏa không vội mang mọi người tìm đường, mà là trước tiên chạy tới đi tìm sói con nhà Lang Vương Tắc Lặc. Theo như Hỏa Phượng nói, bầy sói cũng nói quy củ biết lễ phép, ngươi từ nhà người ta qua, dĩ nhiên phải cùng chủ nhân chào hỏi trước.



Bất quá đám người Triển Chiêu cũng thừa hiểu, Lâm Dạ Hỏa chẳng qua là không buông tha hết thảy cơ hội chạy đi ôm sói con mà thôi.



Mấy chú sói con nhà Tắc Lặc kia con nào con nấy đều có hình dạng mập mạp, xinh xinh, nhất là có con tiểu bạch lang kia vừa mập mạp lại hoạt bát, hết sức chọc người yêu thích.



Bạch Ngọc Đường cùng Hắc Thủy bà bà đứng ở một bên nhìn Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đứng trước cửa nhà Tắc Lặc mà ôm hai tiểu lang chào hỏi mà thở dài.



Bạch Long Vương còn thật tò mò, “Triển Chiêu ngoạitrừ ghẹo mèo, nguyên lai cũng chọc ghẹo chó a…”



Ngũ gia liếc Bạch Long Vương một cái, khó chịu —— làm Mèo nên chỉ biết ghẹo chuột a! Mèo này một chút cũng không ra dáng!



Thánh Linh Vương ngước mặt, nhìn những tảng đá lớn xếp thành hang sói, trên hang sói có những tượng đá bầy sói khác nhau, mà ở chỗ cao nhất còn có một pho tượng Lang Vương to lớn.



Hắc Thủy bà bà vóc người thon nhỏ  chỉ cao đến ngang ngực Ngũ gia.



Bạch Ngọc Đường cúi đầu, liền thấy biểu tình Thánh Linh Vương ngước mặt, Ngũ gia nhìn theo Thánh Linh Vương, cặp mắt cũng nhìn pho tượng kia.



Ngũ gia liền hỏi, “Tiền bối trước kia có thấy qua pho tượng này?”



Thánh Linh Vương hơi cười một tiếng, lắc đầu, “Ta chưa thấy qua pho tượng này, nhưng ta đã từng gặp bản thể của pho tượng.”



Ngũ gia có chút kinh ngạc, quay mặt sang nhìn Thánh Linh Vương.



Thánh Linh Vương như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, nói, “Hắc Phong Lâm thật ra thì tồn tại rất lâu, trước kia diện tích còn lớn hơn bây giờ, vùng phía Bắc Quỷ Hải Tây Vực toàn bộ đều bị rừng rậm Hắc Phong bao trùm, kích thước rất lớn, đại khái có thể lớn hơn bây giờ ba bốn lần.”



“Trước kia là bao lâu trước kia?” Ngũ gia tò mò.



Thánh Linh Vương nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Chừng một ngàn năm trước đi.”



Ngũ gia cười nhạt lắc đầu, luôn cảm thấy rất thần kỳ…



“Vậy trước kia quy mô bầy sói lớn hơn sao?” Ngũ gia hỏi.



“Quy mô bầy sóiluôn lớn … Bất quá sao…” Thánh Linh Vương muốn nói nhưng lại dừng lại, tựa hồ là đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Dạ Hỏa thò đầu vào trong động nhìn, “Rất sâu sao… Ai nha… A a a a a…”



Mọi người cả kinh… Chỉ thấy sau lưng Lâm Dạ Hỏa đột nhiên bị Tắc Lặc đẩy một cái, không đứng vững liền rơi vào trong động.



Mọi người nghe được Hỏa Phượng “A ” một hồi, nhẹ nhàng “Phịch” một tiếng truyền tới.



Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “ừ! Bên dưới phỏng đoán có rơm rạ hoặc là cái đệm, dù sao nhất định là không té chết.”



Quả nhiên, một lát sau, thanh âm Lâm Dạ Hỏa truyền tới, mang một cổ tử hưng phấn sức lực, “Ngọa tào! Các ngươi mau xuống nhìn a!”



Triển Chiêu lòng hiếu kỳ dâng cao, vội vàng đưa tay cầm hai cây đuốc, cũng đốt, nhảy xuống.



Bạch Ngọc Đường theo sát phía sau, Bạch Long Vương cũng cầm cây đuốc nhảy xuống.



Thánh Linh Vương đi xuống trước, quay đầu nhìn Tắc Lặc một cái.



Tắc Lặc dùngcặp mắt màu xanh nhìn thẳng Thánh Linh Vương.



Thánh Linh Vương cười, hơi khơi nhếch miệng hỏi, “Ngươi cũng ở đây mong đợi hắn trở về sao?”



Lúc này Triển Chiêu bọn họ đều không ở đây, không phát hiện giọng nó Hắc Thủy bà bà đã thay đổi, nói chuyện đã sớm không phải Thánh Linh Vương.



Tắc Lặc ngẩng cao đầu lên, dùng đầu dẫn nàng đến phía cửa động mà đẩy đẩy một cái, tựa hồ là thúc giục.



Hắc Thủy bà bà cười, đưa tay sờ đầunómột cái, “Đừng có gấp, nhất định sẽ đem hắn mang về.”



Theo Thánh Linh Vương nhảy vào cửa hang, Tắc Lặc cũng đi sang một bên mấy bước, ngẩng đầu lên cao hú một tiếng thật vang.







Bên ngoài Hắc Phong Lâm, trên sa trường.



Mang cánh trái binh mã mới vừa đóng quân tốt,Trâu Lương bỗng nhiên xoay mặt nhìn về Hắc Phong Lâm.



Cơ hồ là đồng thời, trong Hắc Phong Lâm tiếng sói tru nổi lên bốn phía, bầy sói tựa hồ là dao động.



Xa xa ở trên cổng thành Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng đang thương lượng đối sách. Bọn họ cũng bị biến hóa trong Hắc Phong Lâm kinh động, rối rít nhìn sang.



Chỉ thấy Hắc Phong Lâm hướng về phía chiến trường, từng đôi từng đôi mắt sói màu u lam xuất hiện, rậm rạp chằng chịt, thành thiên thượng vạn.



Rất nhiều quân lính tò mò hỏi Trâu Lương, “Thế nào?”



Trâu lương yên lặng hồi lâu, mở miệng nói hai chữ: “Thề hẹn.”



“Cái gì thề hẹn?” Tần Duyệt cũng không hiểu.



Trâu Lương lúc này ánh mắt cũng thay đổi, đã lâu rồi không thấy lang tính trên mặt Tả tướng quân, bỗng nhiên ngay lúc này lại xuất hiện trên mặt Trâu Lương, “Bầy sói cọi trọng nhất là hứa hẹn, cùng bằng hữu thề hẹn, thề sống chết cũng sẽ thủ hộ!”