Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 22 : Sương mù
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Edit: Nhược Lam
Beta: Fin
Dùng xong điểm tâm, Đổng Thiên Dực thoáng một cái đã xuất hiện, tìm Hạ Nhất Hàng nói hai câu rồi lại biến mất không thấy tung tích.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiến vào trong lều của Hạ Nhất Hàng thì đã thấy Thẩm Thiệu Tây và Phong Khiếu Thiên đã có mặt ở đó, ngoài ra còn có Lan Khắc Minh.
Lan Khắc Di vẫn đang chăm sóc cho cha hắn, Lan Khắc Tĩnh Đạc tuy rằng đã tỉnh nhưng những gì gã biết cũng không nhiều, mà thành Bình Chung ngoại trừ trở ngại ở bên ngoài thì còn có ưu phiền ở bên trong – Pháp sư Tư Minh cùng với những kẻ thân tín của hắn đều mất tích!
“Tình huống tốt nhất chính là bọn chúng trong lúc bỏ trốn khỏi núi Bình Chung thì bị nổ chết.” Lan Khắc Minh nói, “Tình huống xấu một chút chính là đã kiếm được chỗ ẩn nấp, mà tình huống xấu nhất đương nhiên là… Nương tựa trại của quân địch.”
“Nhắc tới trại địch.” Triển Chiêu hỏi Hạ Nhất Hàng, “Có tra được tình hình thực tế của quân địch không?”
Hạ Nhất Hàng khẽ cười một tiếng, nói, “Lần này vậy mà có điểm thú vị.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Có điểm thú vị?”
“Đối phương chắc là một đoàn Ảnh Tử binh(45).” Ở phía trên sa bàn, đại khái cách thành Bình Chung hai mươi dặm, Hạ Nhất Hàng vẽ một cái vòng tròn, “Chỗ này là đồng cỏ lớn nhất Tây Vực, Thiên Dực phát hiện đồng có nhấp nhô không theo quy luật, chứng tỏ có người núp ở bên trong, số lượng không ít, hơn nữa còn tương đối phân tán.”
(45) Đội quân cái bóng. Dịch hoa mĩ là “Binh đoàn bóng tối”
“Đồng cỏ…” Triển Chiêu nhíu mày, “Nằm úp sấp hết à?”
Triển Chiêu hỏi xong, Thẩm Thiệu Tây nhịn không được “Phụt” một tiếng, Phong Khiếu Thiên thì vui mừng ra mặt, “Cây cỏ cao bằng người đấy, đừng nói người, giấu ngựa còn được nữa là.”
Triển Chiêu nghi hoặc, “Tây Vực chẳng phải có rất nhiều sa mạc sao, vì sao lại có cỏ cao như vậy?”
“Một mặt là do nguồn nước ngầm phong phú, mặt khác.. Đất đai tương đối màu mỡ.” Hạ Nhất Hàng cười trả lời.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe vậy thì cảm thấy rất mới mẻ – Sa mạc mà lại có đất đai màu mỡ?
“Trước kia ở đây là một bãi tha ma, lúc chiến tranh xảy ra liên miên, đa số thi thể đều bị vứt ở chỗ này, dần dần tạo thành đồng cỏ lớn nhất Tây Vực.” Thẩm Thiệu Tây trả lời.
“Nơi này xem như có yêu khí đi!” Phong Khiếu Thiên nhỏ giọng nói, “Muốn đi qua nơi này chỉ có thể vòng qua tuyến đường phía Tây Nam, tuyệt đối không được đi đường thẳng, nếu không tiến vào sẽ lạc đường, hơn nữa vào được mà ra không được.”
“Chỉ là đồng cỏ thôi mà, phóng lửa đốt không được hả?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Trời ơi! Đây là một chỗ quỷ quái!” Phong Khiếu Thiên nói, “Cỏ này có làm gì cũng vô ích thôi!”
“Vô ích?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời kinh ngạc.
Thẩm Thiệu Tây với tay gõ vào trán Phong Khiếu Thiên, bảo hắn đừng có lộn xộn, ăn nói bậy bạ, sau đó hướng về phía Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mà giải thích, “Bên trong đồng cỏ có rất nhiều vùng đầm lầy nằm rải rác, chỉ có thể vào mà không ra được là vì có thể sẽ rơi vào cái hố bên trong đầm lầy. Mặt khác là do lượng nước đầy dâng cao, mà cây cỏ lại hết sức tươi tốt, dù phóng hỏa cũng sẽ bị dập tắt rất nhanh thôi.”
“Ồ…” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Cho nên đồng cỏ này có một biệt danh, gọi là Thôn Thi Trì(46).” Phong Khiếu Thiên chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nói, “Bên trong nhiều người chết như vậy, thời điểm ban đêm khí trời mà tốt còn có thể thấy mấy linh hồn đang bay nữa đó.”
(46) Đầm ăn thịt người
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe vậy liền nhướng mày, Thẩm Thiệu Tây tiếp tục thuận tay mà vỗ đầu Phong Khiếu Thiên, “Ít nói bậy đi.”
Nhìn thần sắc của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khi nghe kể chuyện ma, Hạ Nhất Hàng giải thích, “Chỉ là ban đêm ở đại mạc vô cùng lạnh, mà ao đầm vào lúc trời tối sẽ sinh nhiệt, cho nên mới xuất hiện một loại hiện tượng, gần giống với ảo ảnh, được gọi là hiện tượng Dạ Linh(47)
“Nghê Hạng Hạo…” Ân Hậu nhỏ giọng nói.
“Ai?” Thiên Tôn nghe không hiểu.
“Nghê Hạng Hạo!” Ân Hậu dùng giọng điệu như ngày thường để trả lời.
Thiên Tôn chớp mắt nhìn, nghiêng đầu, “Hả?”
Ân Hậu bất đắc dĩ nhìn trời, lớn tiếng nói, “Nghê Hạng Hạo! Người mà ngày đó Chiêu Nhi và Ngọc Đường đụng phải hẳn là Nghê Hạng Hạo!”
Thiên Tôn gãi đầu, “Là ai vậy…”
Phong Khiếu Thiên bưng khay đứng ở một bên, cả lỗ tai đều dựng hết cả lên – Người tình của Thiên Tôn tới rồi!
Bởi vì một câu cuối của của Ân Hậu nói không thấp cho nên mấy quan binh thủ vệ cũng nghe được.
…
Thời điểm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo Lâm Dạ Hỏa tới trước quân doanh, đang chuẩn bị tiến vào thành Bình Chung, chợt nghe thấy cuộc trò chuyện của các tướng sĩ sửa nhà ở bên trong doanh trướng, “Nghe tin gì chưa? Người tình của Thiên Tôn tới rồi đó.”
“Có chuyện này nữa hả?”
“Đúng vậy! Vừa nãy chính tai tướng quân nghe được Ân Hậu nói với Thiên Tôn, người tình của ngươi tới rồi!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.
Lâm Dạ Hỏa há to miệng, “Ồ…”
…
Trong doanh trướng, Thiên Tôn cầm con dấu in lên dòng chữ mình mới viết, Ân Hậu khoanh tay đứng ở một bên thở dài, “Họ Nghê kia sao lại ở Liêu Quốc?”
Thiên Tôn giơ chữ mình lên tự thưởng thức.
Ân Hậu nhịn không được hỏi y, “Ngươi thật sự không nhớ? Hắn bị ngươi đánh cho bầm dập không dưới mười lần, ngươi thậm chí ngay cả tên cũng không nhớ?”
Thiên Tôn đột nhiên mở miệng, “A!”
Ân Hậu nhìn y, “Nhớ ra rồi?”
Thiên Tôn nhanh chân đem chữ vừa mới viết xong vo thành một cục, khẩn trương nhìn khắp nơi tìm một đống lửa để ném vào.
Ân Hậu khó hiểu, “Làm gì vậy?”
Thiên Tôn “suỵt” với ông, nhỏ giọng nói, “Viết sai lỗi chính tả!”
Ân Hậu vỗ trán, “Nghê Hạng Hạo…”
Thiên Tôn nhăn nhó mặt, “Ngươi mới là kẻ có tình nhân khắp thiên hạ, bổn tọa mới không có tình nhân!”
Ân Hậu tức giận tới nỗi phất tay đi ra ngoài, người này quả thật không còn cách nào có thể quản nổi…