Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 226 : Bạch mộ cốc
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Đám người Triển Chiêu sau khi đi qua hang động tối đen, cuối cùng đã tới vị trí cửa ra.
Bạch Long Vương nhảy lên nóc cửa hang, theo nấc thang đi lên mấy bước, liền thấy ánh sáng.
Ánh sáng thưa thớt phía trước cửa hang giống như là bị bụi cây nào đó che lấp một phần.
Sau lưng Bạch Long Vương, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa cùng Hắc Thủy bà bà đều đến.
Bạch Long Vương đẩy bụi cây che chắn trước mắt ở cửa động ra, hướng ra bên ngoài nhìn một chút, khẽ nhíu mày một cái, quay đầu, đối với mọi người sau lưng ngoắc ngoắc.
Đám người Triển Chiêu quan sát một chút vẻ mặt Bạch Long Vương, phán đoán bên ngoài hẳn là không có nguy hiểm gì.
Đi theo Bạch Long Vương ra cửa động, trước mắt xuất hiện một mảnh đất rộng rãi.
Mọi người trong bóng tối đi lại thật lâu, thật ra thì đã tưởng tượng rất nhiều tình cảnh sau khi đi qua chỗ này sẽ xuất hiện những gì.
Nhưng mà…
Không ai nghĩ tới trước mắt sẽ là tình huống như vầy!
Lâm Dạ Hỏa dụi mắt một cái sau khi thích ứng ánh sáng, hỏi một câu: “Chúng ta đây là chui vào trong quả trứng nào sao?”
Cảnh tượng trước mắt, không thể không nói kỳ dị… Phía sau mọi người là một sơn động, cửa ra của sơn động này là nằm trên vách đá cao ngất.
Dưới chân là núi đá màu xám trắng, trên núi đá cũng có cỏ cây, đỉnh đầu thì hoàn toàn bao phủ bởi một màu trắng bệch, giống như những đỉnh núi bình thường khác… Nhưng hết thảy bốn phía chung quanh giống như bị một tầng bột mì bao phủ lại …
Bạch Long Vương gãi gãi đầu, cũng không biết rõ nơi này là chỗ nào.
Ngược lại là Bạch Ngọc Đường sau khi quan sát một chút, cho ra một cái kết luận, Ngũ gia hơi có vẻ kinh ngạc nói: “Chúng ta… Thật giống như là ở bên trong băng xuyên [sông băng].”
Mọi người sững sốt một chút.
“Có thể thật sự là vậy …” Lâm Dạ Hỏa ngồi chồm hổm một bên quan sát những bụi cây màu trắng kia, đưa tay bẻ một lá cây xuống cho mọi người nhìn: “Đã bị đóng băng!”
Triển Chiêu chính là nghi ngờ: “Nếu như là bị đóng băng lại rồi tại sao một chút cũng không lạnh?”
“Bởi vì mọi thứ đã bị đông thành phấn rồi.” Bạch Ngọc Đường đưa tay bẻ xuống một khối núi đá, trên tay hơi dùng sức, núi đá bể thành bột màu xám trắng.
“Chúng ta là đang ở dưới băng xuyên là ở đâu?” Lâm Dạ Hỏa không hiểu, ” Phía dưới Cuồng Thạch Thành sao?”
Triển Chiêu cau mày lắc đầu một cái: “Dường như… Không đúng lắm a?”
“Chúng ta hẳn là trong lòng đất.” Bạch Long Vương quan sát một chút, “Lớp băng bên trên không chừng là một cái thiên trì nào đó trong đại mạc…”
Lâm Dạ Hỏa buông tay: “Vậy Ác Đế Thành ở nơi nào? Chúng ta là đi tới nơi nào?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái.
Hắc Thủy bà bà leo lên ngọn núi cao nhất ở đằng kia, dõi mắt nhìn chung quanh, chân mày liền nhíu lại.
Tất cả mọi người leo lên đỉnh núi, phát hiện bên dưới dãy núi trùng điệp chập chùng, đỉnh đầu là bầu trời trắng như tuyết vô biên vô tận…
Bạch Long Vương đưa tay tỏ ý mọi người đừng động, thấp giọng nói: “Ta biết chúng ta ở nơi nào rồi.”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Bạch Long Vương, hỏi: “Ở nơi nào?”
Bạch Long Vương: “Ta mặc dù chưa từng vào Vạn Chú Cung, nhưng là trong Vạn Chú Cung có mấy chục ngàn cơ quan tạo thành chín đại quan, trong đó lối vào cửa ải thứ nhất tên gọi là Bạch Mộ Cốc.”
Công Tôn Mỗ so với mới vừa rồi chững chạc hơn, ngồi xuống uống trà.
Công Tôn chính là có chút không kiên nhẫn, tại chỗ đi đi lại lại mấy bước, hỏi Công Tôn Mỗ: “Lão gia tử, Triển Chiêu bọn họ thật sẽ gặp nguy hiểm?”
” Ừ…” Lão gia tử khẽ thở dài một cái, “Cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần bọn họ có thể phá ải thứ nhất Bạch Mộ Cốc, sau hẳn dễ dàng chút, vượt mười ngàn cơ quan của Vạn Chú Cung, phải từ từ lục lọi quy luật, không thể làm ẩu.”
“Vậy phải thế nào phá Bạch Mộ Cốc?” Công Tôn tò mò.
“Ta không biết, chẳng qua là nghe bọn họ nói qua, năm đó phá giải cơ quan Bạch Mộ Cốc là Thiên tôn.” Công Tôn nào đó bưng ly trà, chậm rãi nói, “Không biết chừng Ngọc Đường có thể nghĩ đến phương pháp phá giải… Nếu như hắn có thể giống như Tiểu Du suy tính ra vậy.”
…
Cùng lúc đó, mọi người bị kẹt ở Bạch Mộ Cốc, đang thử nghiệm các loại phương pháp.
Khu vực trắng xóa vừa nhìn vô tận trong sơn cốc tĩnh lặng thật dọa người, không có bất kỳ vật còn sống, ngay cả tiếng vang cũng không có.
Mọi người thử nội lực, Lâm Dạ Hỏa phóng nội lực thả ra một con phượng hoàng xé trời…. thế nhưng chỗ này một chút biến hóa cũng không có, cảm giác giống như là trong giấc mộng vô biên vô tận.
Vậy mà mới ra cửa hang liền đụng phải tình huống thúc thủ vô sách, có chút tổn thương nguyên khí.
“Chờ một chút!”
Triển Chiêu tỏ rõ ý mọi người tỉnh táo lại, “Năm đó Yêu Vương mang Thiên Tôn Ân Hậu bọn họ vào Vạn Chú Cung, nếu như Ác Đế Thành cũng giống như Vạn Chú Cung, vậy bọn họ gặp phải tình huống cùng chúng ta gặp phải tình huống hẳn cũng giống như nhau chứ?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay nhìn Triển Chiêu: “Hồi đó bọn họ đi theo chắc cũng tầm tuổi của chúng ta chứ?”
Bạch Long Vương: “So với các ngươi còn nhỏ một chút.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Đi vào liền sư phụ ta, Ân Hậu, Vô Sa Đại Sư… Ngân Yêu Vương như vậy mấy người, còn sống đi ra cũng là mấy người như vậy.”
“Vậy cơ quan kia nhất định là bọn họ cùng hợp lực phá giải a!” Triển Chiêu nói, “Chúng ta dựa theo ý tưởng bọn họ để suy nghĩ xem ra có thể nghĩ ra phương pháp…”
Triển Chiêu lời còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường bên cạnh đột nhiên hơi nhấc đầu lên một chút.
Lâm Dạ Hỏa Phát Giác Biểu Tình Biến Hóa, Chỉ Bạch Ngọc Đường Hỏi Triển Chiêu, “Ai! Bảo bối nhà ngươi có phải hay không suy nghĩ ra được chuyện gì?”
Triển Chiêu liếc Lâm Dạ Hỏa một cái.
Bạch Long Vương cùng Hắc Thủy bà bà cũng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nghĩ đến cái gì rồi? Tiểu Du có lúc cũng là rất có tác dụng, mặc dù phần lớn thời điểm rất mơ hồ.”
Bạch Ngọc Đường nghe được câu này, đột nhiên cười.
Ngũ gia cười gật đầu một cái, “Đúng vậy, bằng không không ra khỏi cửa, ra cửa liền lạc đường a, người nếu là nói sư phụ lạc đường, sư phụ còn nói…”
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa hai miệng đồng thanh nói ra câu Thiên tôn ngày thường quen nói, “Không trách ta, trách đường a! Nơi đó cũng không sai biệt lắm, khó đi còn sương mù bay bay…”
Nói xong, Ngũ gia khẽ nhất tay một cái, trong miệng sâu kín nói câu, “Sư phụ ta mới không mơ hồ, vẫn linh hoạt a!”
Theo Bạch Ngọc Đường nâng tay lên, trong Bạch Mộ Cốc đang yên tĩnh lại nổi lên một trận gió.
Gió càng lúc càng lớn, càng ngày càng lớn…
Lúc tóc mọi người cũng bị gió thổi loạn, liền nghe được rắc rắc một tiếng, trước mắt thuần bạch, đột nhiên xuất hiện một đạo kẽ hở màu đen.