Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 229 : Buông xuống
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Người nắm quyền Ác Đế Thành quả nhiên vẫn là tàn đảng của tổ chức ác chu năm đó, nói tới nói lui đều là Lý Biện lưu lại nanh vuốt.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu mặt đầy khó chịu, bộ dạng kia giống như là muốn lập tức làm thịt đám người này, cũng lười nhìn một cái.
Triển Chiêu vào lúc này trong lòng nói thầm, trước mắt chỉ là một tàn đảng ít người như vậy, có thể dấy lên sóng gió gì chứ? Còn cầm ra thánh chỉ tới để cho Thiên Tôn cùng Ân Hậu quỳ, pha trò sao?
Lâm Dạ Hỏa hướng dưới chân núi nhìn xuống, binh mã Ác Đế Thành không sai biệt lắm chạy sạch, còn dư lại một ít tàn binh, nhìn dáng dấp cũng chuẩn bị trốn… Đám này đều là bị ác linh bệnh phá hư tới cực điểm, trăm phương ngàn kế mới vào Ác Đế Thành, như vậy dễ dàng buông tha? Là giả buông tha chuẩn bị đông sơn tái khởi, hay là phát hiện mình vô vọng, chỉ muốn bảo vệ tánh mạng?
Triển Chiêu chợt phát hiện Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh đang cau mày tựa hồ là có cái gì khó chịu, có chút bận tâm, chẳng lẽ là bị thương?
Đưa tay vỗ nhẹ nhẹ Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhìn Chuột nhà mình—— thế nào?
Ngũ gia cau mày, nhỏ giọng cùng Triển Chiêu nói, “Ngươi có nghe thấy thanh âm gì hay không? Cùm cụp cùm cụp … đều có quy luật mà vang lên.”
Tiếng gió trong đại mạc rất lớn, có tạp âm gì nhỏ tiếng, đích xác là không dễ dàng bị phát hiện.
Có thể Ngũ Gia đúng như lời Bàng Dục nói, đó là Bạch Ngọc Đường là một người tỉ mỉ,, sợ dơ sợ loạn sợ ồn ào. Tối ngủ phải đặc biệt yên tĩnh, có tạp âm liền không ngủ được, đặc biệt là thanh âm có quy luật. Nói thí dụ như mái hiên nào có tiếng giọt mưa rơi xuống tí tách, cái đèn lồng nào không thổi tắt đèn, hoặc là con thiêu thân cứ bùm bụp đụng chụp đèn, coi như cách sân, cũng có thể để cho Ngũ gia phát điên, hơn nửa đêm bò dậy tìm thanh âm.
Nghe Bạch Ngọc Đường vừa nhắc, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng đích xác phân biệt ra được trong tiếng gió vù vù có một loại thanh âm cùm cụp có quy luật … Là tiếng vang ra ở đâu chứ?
Bạch Long Vương liếc một mặt tường đất ở phía kia, hỏi, “Sau mặt tường có cái gì?”
Thánh Linh Vương giúp trả lời một câu, “Dựa theo cung điện Ác Đế Thành lúc chưa bị hủy diệt tới suy tính… Phía sau chính là ngôi vị hoàng đế.”
“Ngôi vị hoàng đế?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu nhìn Thánh Linh Vương.
Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, “Nga… vậy là sau bức tường kia chính là chỗ mà Ác Đế ngày thường vào triều?”
Thánh Linh Vương gật đầu: “Ác Đế một mực không ra mặt, cái gọi là ra mắt Ác Đế, cũng chính là leo lên mấy trăm cấp bậc thang, nhìn một bóng người mơ mơ màng màng sau bức rèm che.”
“Đích xác là có thanh âm a…”
Lúc này, Ân Hậu nhảy một cái, từ trên lưng Yêu Yêu rơi xuống, giơ tay lên một chưởng hướng về phía mặt tường kia liền đánh ra.
Cũng không biết Ân Hậu dùng mấy thành nội lực, liền thấy kia mặt tường rung một chút sau đó trên mặt tường xuất hiện chằng chịt kẽ hở.
Theo kẽ hở lan tràn, trên vách tường truyền đến tạp lạp tạp lạp tiếng vỡ vụn… Ân Hậu thu chưởng, nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái… Nhìn thêm chút nữa mặt tường đối diện kia… Trong nháy mắt thành tro, theo gió bay đi.
Nếu đã nói như vậy biết, Công Tôn cũng không cần suy đoán, há miệng đáp, “Ác Đế Thành nhắm ngay đích cũng không phải là ba dạng thiên địa nhân, mà là dạng thứ tư! Bọn họ phải phá hư một khắc trước lúc khí hậu đại mạc biến đổi dẫn đến Chín cột vòi rồng xuất hiện, ngăn cản…”
Công Tôn vừa nói kết luận, Triệu Phổ cũng đang hài lòng gật đầu, Công Tôn lời nói vừa ngưng, Triệu Phổ cũng sững sốt.
Nhưng… Bởi vì vào lúc này, có một mảnh bông tuyết màu bạc trắng, từ trước mắt hai người bọn họ bay xuống…
Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, đều thấy được một màn kỳ cảnh mà trong cuộc đời này cũng chưa từng thấy qua… Bầu trời đại mạc lúc ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xuống, nhưng trong bầu trời, là buông xuống mảng lớn mảng lớn bông tuyết.
Công Tôn có chút không dám tin tưởng, không ngừng kêu, “Làm sao có thể…”
“Thời điểm thì sao?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn tính toán một chút, “Sắp tới!”
Lúc này, bên trong Hắc Phong Thành cũng có chút xôn xao, các tướng sĩ cũng ngước mặt, nhìn một màn kỳ cảnh này… Tuyết ngừng mới có thể thấy mặt trời, tế nhật (mặt trời bị che lấp) mới có thể tuyết rơi… Làm sao biết đồng thời tiến hành?
“Gió!” Công Tôn đột nhiên đưa tay, chỉ trời cao.
Triệu Phổ cũng ngẩng mặt lên, chỉ thấy Công Tôn chỉ, là trên đỉnh thành Hắc Phong Thành Thành chỗ cắm quân kì.
Chỉ thấy lúc này, quân kỳ đang trong gió tuyết cuồng loạn mà đánh chuyển …
Nhưng mà Triệu Phổ đưa tay ra, nhưng bốn phía xung quanh không cảm giác được một tia gió…
Công Tôn sáng tỏ, “Khí lạnh và nóng cực độ giao nhau cùng gió lớn thay đổi… Những bông tuyết này không phải ở chỗ này rơi xuống, là từ nơi khác bị gió cuốn tới…”
…
Cùng lúc đó, đứng ở trên Vạn Chú Đài, đám người Triển Chiêu chính là bị loạn tuyết cùng cuồng phong bao vây.
Yêu Yêu đập cánh cũng không vững vàng, rất nhanh rơi xuống trên Vạn Chú Đài, mà Vạn Chú Đài đổ nát kia, ở trong cuồng phong lảo đảo muốn sập.
Trong bầu trời gió nổi mây vần, tiếng sấm điện quang không ngừng, ánh mặt trời giống những chiếc kim nhỏ ánh vàng, từ trong khe hở gió tuyết chiếu xuống.
Bạch Long Vương vội vàng ôm lấy Tiểu Tứ Tử bên cạnh, để tránh bé bị thổi bay. Nhưng mới vừa ôm, liền nghe được Tiểu Tứ Tử đột nhiên kêu một tiếng, “Sắp tới!”