Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 253 : Kết án
Ngày đăng: 01:08 19/04/20
Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên vai Triệu Phổ, cho nên nhìn thấy xa nhất, bé chỉ khe núi xa xa, nói nơi đó có một tòa nhà.
Triệu Phổ hai tay nắm lấy chân Tiểu Tứ Tử, ngẩng đầu nhìn về phía xa, miệng cũng lẩm bẩm “Trong rừng sâu ở Hắc Phong Thành này đâu đâu cũng là nhà sao? Không phải nói ổ Sói lớn nhất Tây Bắc rất hiếm dấu vết con người sao?”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn Trâu Lương, thật ra thì Trâu Lương cũng cảm thấy thật kỳ quái, lại ngồi xuống cùng mấy con sói giúp dẫn đường “Trao đổi một chút”.
“Phía bên kia núi bầy sói sẽ không đi qua.” Trâu Lương nói, “Một mặt là bởi vì khe núi rất sâu, núi cao chót vót nguy hiểm, một mặt khác là, thật lâu trước đây bên kia có người ở, cho nên bầy sói sẽ không đi.”
“Trước đây thật lâu là bao lâu a?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.
Trâu Lương lắc đầu một cái, “Hẳn là thật lâu trước đây, trong trí nhớ của ta bầy sói cơ bản không đi tới khu vực này hoạt động, chắc chắn đã thành thói quen.”
“Năm đó họ Uông kia chạy trốn sau đó liền im hơi biệt tích nữa không ai tìm đến, có phải là trốn đi hay không?”
“Chúng ta tìm được Hỏa Long Kim cũng là ẩn sâu trong Hắc Phong Lâm, có thể năm đó hậu nhân Uông gia ẩn núp ở Hắc Phong Lâm hay không?” Công Tôn suy đoán, “Lão rèm cũng tốt, đổi mặt quỷ cũng được, trên bản chất cùng là cái bóng của nhau đều là mưu tài. Tiền tài, đặc biệt là của bất nghĩa đều là không thấy được ánh sáng, người luôn sợ hãi luôn ghi nhớ phải tìm một địa phương an toàn để trốn kỹ, thâm sơn chính là lựa chọn tốt nhất, huống chi khu rừng này còn có bầy sói coi chừng.”
Triệu Phổ cau mày nhìn dưới núi, “Sách, cao như vậy, đi xuống một chuyến rất tốn sức…”
Vừa nói, tất cả mọi người quay đầu trở lại nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng che kín Giao Giao sau lưng. Thật ra thì hai người bọn họ không che cũng không ai thấy được a.
Triệu Phổ tỏ ý, nhanh a, một lát trời tối bây giờ.
Triển Chiêu nhìn xuống dưới núi liếc một cái, một bên Lâm Dạ Hỏa cũng thúc giục, “Ai, đứa trẻ nhà ngươi theo ngươi còn có thể sợ cao sao? Để cho Giao Giao đi xuống nhìn một cái, không chừng còn có cơ quan thì sao.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Ngũ gia cũng không có biện pháp, tỏ ý Giao Giao đi xuống xem một chút.
Đúng như Lâm Dạ Hỏa nói, Giao Giao có nội lực của Triển Chiêu, tự nhiên sẽ không sợ độ cao liền nhảy một cái xuống khe núi.
Bạch Ngọc Đường thông qua Giao Giao quan sát tình huống khe núi.
Giao Giao sau khi xuống núi, dọc theo một giòng suối nhỏ đi về phía trước, dọc đường liền phát hiện ở trên vách núi có rất nhiều nhà ẩn núp, xung quanh nhà đều có cây mây và giây leo che chắn, nói cách khác, trừ phi nhảy xuống khe núi, nếu không ở trên núi căn bản không thấy được những phòng xá này.
Nhưng phòng xá này cơ bản đều đã bỏ hoang, cửa sổ tối om nhìn có chút âm u.
Trên núi mọi người phân biệt một chút hướng gió, chắc chắn phương hướng Giao Giao đi hẳn là không sai, đều tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường nhìn thấy gì.
Ngũ gia một nhún vai, “Nhà bỏ hoang, còn có rất nhiều.”
Triệu Phổ đối với Công Tôn gật đầu một cái, “Đây coi như là sào huyệt của đổi mặt quỷ chứ?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, “Nơi này đã quá tiêu điều, gọi là sào huyệt thì chi bằng nói nó là quỷ thành còn giống hơn …”
Lời còn chưa dứt, Ngũ gia bất động, tựa hồ là nhìn thấy gì, lông mi liền nhíu lại.
Mọi người gấp gáp, giương mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường —— nhìn thấy cái gì?
Giao Giao lúc này, đang đứng trước sân một nhà tranh tương đối mới, tiểu viện không lớn, trong viện có hai gian phòng, có người phụ nhân đang ngồi ở trong sân nấu thuốc, vị thuốc hồi nãy có thể là ở nơi này truyền đi.
Yêu Vương nhìn cái gì a? Chính là Yêu Vương ở trên người Triển Chiêu tìm bóng dáng bà ngoại của Triển Chiêu. Yêu Vương nghe Công Tôn Mỗ nói rất nhiều chuyện sau khi mình rời đi Thiên Tôn cùng Ân Hậu. Mà nhác đến bà ngoại của Triển Chiêu Yêu Vương nghe đặc biệt cao hứng, cũng thật đáng tiếc chưa thấy qua vị cô nương thần kỳ đó.
Triển Chiêu nhận lấy quýt, hỏi Yêu Vương, “Lão gia tử, ngài thật cái gì cũng có thể xem được sao?”
Bạch Ngọc Đường vừa vặn cũng nhận lấy quýt mà Dư Khiếu Nguyên đưa cho, cũng ngẩng đầu lên, nhìn Yêu Vương.
Yêu Vương hơi cười một tiếng, nhìn Triển Chiêu một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút trong lòng không khỏi cảm khái, quả nhiên ai nuôi lớn liền giống người đó a. Hai ánh mắt này cũng giống như ánh mắt của nhóm Tương Du khi còn bé vậy.
Yêu Vương vẻ mặt ôn hòa hơn mấy phần, lúc mình rời đi, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng chỉ lớn cỡ này a.
Mới vừa muốn mở miệng, một bên Thiên Tôn đang đưa lưng về phía hai người bọn họ lãnh nói tới một câu, “Này! Tin tưởng hắn a, hắn cũng gạt người… Ai nha.”
Lời còn chưa dứt, Thiên Tôn liền bị Yêu Vương dùng trái quýt ném trúng đầu.
Thiên Tôn xoa xoa tóc, tiếp tục cùng Ân Hậu đánh cờ.
Yêu Vương ngẩng mặt lên, đưa tay ra.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn hiếu kỳ Ngân Yêu Vương đang làm gì thế, lại chứng kiến Giao Giao chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt Yêu Vương, khom lưng cúi đầu tiến tới, đầu lại đang ở trong tay Yêu Vương.
Yêu Vương nhẹ nhàng sờ đầu Giao Giao, giống như đang vuốt mèo vậy, Giao Giao còn thật hưởng thụ lại ra vẻ nũng nịu.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng thấy Yêu Vương thật sự có thể thấy Giao Giao, vẫn có chút kinh ngạc nho nhỏ.
“Ngân hồ tộc cũng không phải là không gì không thể.” Yêu Vương lấy tay về, trả lời vấn đề của Triển Chiêu, “Thật ra thì ta cũng như Tiểu Tứ Tử vậy, giao nhận này, ta chỉ có thể nhìn được một bóng hình mờ mờ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bất ngờ.
“Hơn nữa ta cũng không sờ tới nó.” Yêu Vương không lo lắng uống trà, “Nhưng các ngươi cảm thấy ta có thể sờ tới nó, mà nó lại bị nội lực các ngươi ảnh hưởng, cho nên nó cũng cảm thấy ta có thể thấy nó. Tay Ta ngừng trên không trung, chẳng qua là căn cứ phương hướng ánh mắt các ngươi nhìn tới làm bộ dáng vẻ sờ đầu nó a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Yêu Vương, “Cho nên…”
“Cho nên ta chỉ là một người lừa gạt tiểu tử mà thôi.” Yêu Vương khẽ mỉm cười, “Ngân hồ tộc có thể có một ít năng lực đặc thù, có thể so với người bình thường thông minh hơn một ít, nhưng nếu nói muốn nghịch thiên cải mệnh thay đổi càn khôn, đó bất quá là thế nhân áp đặt nguyện vọng của họ ở trên người ta mà thôi. Thiên địa bất nhân coi vạn vật chỉ là loài chó rơm, muốn thay đổi đất trời đều là những kẻ điên không tự lượng sức, Ngân Hồ là có cũng được mà không có cũng được.”
Vừa nói, Yêu Vương quay đầu trở lại nhìn bàn cách vách không biết thế nào lại cãi vả, sau đó Thiên tôn cùng Ân Hậu bắt đầu cướp bàn cờ loạn thành một đoàn.
“Không có ta, bọn họ vẫn trưởng thành dáng vẻ tốt nhất.” Yêu vương đưa tay sờ đầu Triển Chiêu, “Ta chẳng qua là đem hình ảnh ta thấy nói cho các ngươi mà thôi, cùng Tiểu Tứ Tử làm không sai biệt lắm, cuối cùng phá án bắt hung thủ chính là tự các ngươi a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Yêu Vương một lúc lâu, cùng nhau đưa tay đem múi quýt đưa đến bên miệng Yêu Vương.
Dư Khiếu Nguyên cùng Công Tôn Mỗ nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt bị thu phục, dở khóc dở cười lắc đầu một cái, quả nhiên Yêu Vương đối với trẻ nít luôn có biện pháp.
…
Ác Đế Thành đã diệt, Hỏa Long Kim tìm được, Ngân Yêu Vương cũng trở lại, Tây Vực một phen long trời lỡ đất, rốt cục thì khôi phục bình thường.
Đảo mắt một cái cũng sắp hết năm, mọi người hoàn thành viên mãn nhiệm vụ, thu thập hành lý, vẫy tay từ biệt Hắc Phong Thành, trở về Khai Phong!
HOÀN CHÍNH VĂN