Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 3 : Quạ màu xuất hiện

Ngày đăng: 01:05 19/04/20


Edit: Fin



Beta: Po



Quy mô của Hắc Phong Thành rất lớn, cả tòa thành có bố cục “Ngoại hồi nội trung”, bên ngoài lính gác đóng quân bốn phía, bên trong thành dân chúng cư ngụ ở vùng trung tâm, có phố xá sầm uất, các loại phương tiện đều đầy đủ hết. Giữa trung tâm có bức tường nhỏ, bên trong là phủ của biên ải tướng quân xử lí các công việc ở địa phương, có quân đội đóng giữ. Chính giữa là một con đường lớn nối liền hai cửa Nam Bắc, trước sau đều có cầu treo cùng sông đào bảo vệ thành.



Trong ngoài thành lũy mang phong cách kiến trúc dân cư, điều này giúp cho dân chúng trong thành luôn an toàn, những sinh hoạt thường ngày sẽ không bị các loại hoạt động quân sự ảnh hưởng.



Bên ngoài Hắc Phong Thành chính là trại quân đội của bốn đại chủ tướng, tả doanh(4), hữu doanh, trung hoà doanh và tiên phong doanh, binh mã khoảng sáu mươi vạn. Không ít dân chúng trong thành đều là quan binh đã xuất ngũ, phủ Tây Châu lại có số lượng lớn tân binh chuẩn bị nhập ngũ và được huấn luyện, nói tóm lại là càng ngày càng nhiều, binh mã Hắc Phong Thành trên cả trăm vạn. Ngoài thành còn dựa vào các loại phương tiện quân sự khác, thật xứng đáng với tên Tây Bắc đệ nhất thành, đường vào triều Đại Tống.



(4) Tiểu đội, cứ 500 quân thành một doanh



Triệu Phổ cưỡi ngựa vào thành, Hắc Kiêu vừa mới xuất hiện trên đường, dân chúng trong Hắc Phong Thành liền đi ra hoan hô… Dù sao cũng đã lâu không gặp, tuy rằng Nguyên soái ngoài việc đánh giặc thì ngày thường cũng không có gì trọng dụng, nhưng bộ dáng chủ soái lúc này nhìn xem cũng rất tuyệt a.



Xe ngựa từ đường lớn đi tới, Triệu Phổ hướng về một chiếc xe ngựa ở phía sau, vươn tay ra bắt lấy cửa xe, người trong xe đứng lên, hướng ra ngoài cửa sổ thăm dò…



Tiểu Tứ Tử giữ lại một người mặc cẩm bào màu vàng đang cố gắng muốn nhoài ra hướng cửa xe.



Phía sau, một tiểu nữ nhi ba bốn tuổi cũng đi lên, đè lại người nọ, “Phụ hoàng đừng có nháo!”.



“Trẫm… Để trẫm nhìn nhìn Hắc Phong Thành một cái… Ai nha!”.



Người nọ vừa trượt tay liền ngã vào đệm xe mềm mại.



Ở phía trước xe ngựa, một người trẻ tuổi ôm đao, khoác một bộ áo choàng màu xám đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt ra, vén màn xe lên nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó buông màn xe tiếp tục nhắm mắt.



Tiểu Tứ Tử đi tới đỡ người kia để cho hắn ngồi lại, “Hoàng Hoàng, huynh nhịn một lát nữa, cũng gần đến rồi!”.



Người đang ở trong xe ngựa có vóc dáng cao gầy, trẻ tuổi, gương mặt hơi xanh xao này là ai đây? Hắn chính là hoàng đế Đại Tống – Triệu Trinh. Người bên cạnh đang ôm cánh tay hắn là công chúa duy nhất của Đại Tống – Hương Hương.



Triệu Trinh đột nhiên có ý tưởng muốn tới Hắc Phong Thành nhìn một cái, dù sao đại quân của Triệu Phổ đi về phía Bắc là cơ hội khó có được nên mới đi theo đến đây.



Tất cả sự vụ trong triều đều giao cho Bát vương gia cùng Bao đại nhân toàn quyền xử lý…



Triệu Phổ ngăn cản cả nửa ngày nhưng không được nên đành phải dẫn hắn đến… Vì sự an toàn của Triệu Trinh, chuyện xuất hành của hắn được giữ kín không nói ra, cho nên Triệu Trinh mới phải mặc thường phục ngồi trong xe ngựa.



Lúc mới bắt đầu được vài ngày quả thật rất mới mẻ, Triệu Trinh ngồi trong xe ngựa nhìn lãnh thổ của mình nào non sông nước biếc, thật sự rất đẹp… Nhưng sau khi qua vài ngày nữa lại bắt đầu cảm thấy không dễ chịu lắm. Dù sao cũng là hoàng đế, Triệu Trinh không giỏi võ cho lắm, so với bình thường rèn luyện cũng chẳng khác nhau mấy. Hơn nữa lần đầu tiên đi xa nhà nên cái gì cũng cảm thấy vô cùng mới mẻ, thức ăn ngon ở các nơi đều nếm thử một chút, qua vài ngày thì không hợp với khí hậu.



Suốt một chặng đường này hoàng đế Đại Tống chịu khổ, là không ngừng khốn khổ, Triệu Phổ cũng chịu khổ… Triệu Trinh ngồi trên xe hôn mê hơn một tháng, xem như là chịu đựng đến Hắc Phong Thành, cả người đều gầy gò. Xe ngựa trực tiếp tiến vào phủ của chủ soái, Triệu Phổ xuống ngựa, các tùy tùng liền chạy đến đem chiến mã của mọi người dắt vào chuồng.



Con ngựa nhỏ Hồng Liên của Triển Chiêu cũng tới theo, từ khi sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên nó đi xa nhà, dù sao nó cũng là thiên lý mã, chuyến đi này so với Triệu Trinh trong xe ngựa chỉ hơn chứ không có kém, vô cùng linh hoạt không hề gây liên lụy.



Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh vẫn chưa theo tới, bọn họ còn ở quân doanh dàn xếp một chút. Thẩm Thiệu Tây là quân doanh của Hạ Nhất Hàng, hắn tới trước để chuẩn bị biệt viện và khách phòng cho người của Khai Phong Phủ. Hạ Nhất Hàng mang theo Tán Quân Lỗ Nghiêm đi tới tiếp đón Triệu Phổ.




Triệu Phổ lắc đầu, hướng bọn Triển Chiêu bĩu môi, “Con hổ đen kia không phải của ta, là của bằng hữu ta, ngươi muốn nó để làm gì?”



“Tế trời!” Lan Khắc Di trả lời.



Triệu Phổ lộ ra biểu tình như dẫm phải phân chó, “Bọn giang hồ bịp bợm lại nói cho cha ngươi cái chủ ý quỷ quái gì nữa? Lần này còn cả tế trời.”



Lan Khắc Di cau mày, “Cha ta bị bệnh, hơn nữa… Hơn nữa lại là ngày không tốt lành, pháp sư Tư Minh nói, muốn đưa mãnh thú đến tế trời!”.



Triệu Phổ vẻ mặt không biết nói gì, “Lại là Tư Minh…”.



Lan Khắc Di nói, “Bệnh cha ta thật sự rất nặng!”.



Triệu Phổ chỉ chỉ Công Tôn, “Ta đây có thiên hạ đệ nhất thần y, ngươi đưa cha ngươi tới đây, để thần y chữa khỏi cho hắn, so với mãnh thú gì gì đó còn hữu dụng hơn!”.



Lan Khắc Di liếc mắt nhìn Công Tôn một cái.



Hạ Nhất Hàng nói, “Tiểu vương gia, pháp sư Tư Minh mê hoặc cha ngươi nhiều năm, lời nói của hắn không thể tin, có bệnh đương nhiên phải trị, nếu năm đó nương ngươi chữa bệnh đúng lúc thì sẽ không phải chết, ngươi với huynh trưởng ngươi đều hiểu hắn ta, không thể ngu hiếu a.”.



Lan Khắc Di tựa hồ rất phiền muộn, “Nhưng mà lần này có chút không giống… Giống như trời sinh dị tượng vậy…”.



Công Tôn nãy giờ không nói gì rốt cục cũng mở miệng, hỏi, “Dị tượng gì?”.



“Ta… Ở trong núi Bình Chung, có quạ đen bay ra.” Lan Khắc Di thấp giọng nói.



Tất cả mọi người không hiểu – Mấy ngọn núi có quạ đen bay tới bay lui thì có gì đáng ngạc nhiên?.



Triệu Phổ bưng cái chén tiếp tục uống trà, cảm thấy Bình Chung vương đúng là thần nhân, gây sức ép chết nương tử mình, gây sức ép chính mình…



“Những con quạ đen đó… có màu sắc rực rỡ!”.



“Phụt”.



Lan Khắc Di nói một câu, khiến Triệu Phổ phun nước trà, Lâm Dạ Hỏa cũng phun.



Triển Chiêu cắn răng nhịn không phun ra, Bạch Ngọc Đường thì lại vô cùng sáng suốt mà lựa chọn không uống nước ở thời điểm bọn họ nói chuyện.



Công Tôn nhìn chằm chằm Lan Khắc Di. Hạ Nhất Hàng hỏi, “Màu sắc rực rỡ… Quạ đen sao?”.



Lan Khắc Di gật gật đầu. Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn Triệu Phổ. Lúc này, Cửu vương gia đang lấy tay áo lau miệng, thật lâu sau, hắn buông cái chén, nghiêm mặt nói, “Núi Bình Chung quả nhiên có chim quý hiếm a! Quạ đen còn có màu sắc rực rỡ, có bán không, ta muốn đặt mua mấy con…”



Hạ Nhất Hàng đỡ trán.