Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 38 : Ẩn tình
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Edit: Fin
Beta: Po
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiên Tôn dậy từ sớm, y và Ân Hậu hôm nay hẹn với Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đi uống trà sáng.
Đến bên ngoài quân ngoài trướng, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đang quơ chân ngồi ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm, những người khác đều không thấy đâu cả, mành lều trướng được vén lên, bên trong không có ai.
Thiên Tôn ngồi ở bên cạnh bàn nhìn xung quanh bên trong lều trướng, tò mò hỏi hai nhóc con, “Người lớn nhà các cháu đi đâu rồi?”
Tiểu Lương Tử chỉ chỉ đỉnh lều.
Ân Hậu thuận tay vỗ tay một cái cạnh một lều trướng, lều trại đó liền rung lên, chợt nghe thấy trong miệng “Ai nha…” một tiếng.
Nhìn lại, trên đỉnh trướng, Hỏa Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh trượt xuống dưới, đại khái là còn chưa tỉnh ngủ, ngồi phịch trên đất, đưa tay gãi đầu, “Địa chấn nữa hả?”
Mặt khác trên đỉnh vài lều trướng khác, mọi người suy nghĩ cả đêm cũng đều bị lung lay làm cho tỉnh lại, ngáp ngồi dậy, rối rít nhảy xuống lều.
Thiên Tôn rất tò mò, hỏi, “Các ngươi buổi tối đều ngủ trên nóc nhà làm gì vậy? Ngắm sao a?”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử liền nói cho Thiên Tôn và Ân Hậu về suy đoán giết người có liên quan đến sấm chớp của Công Tôn.
Thiên Tôn và Ân Hậu cũng bị chọc cho vui vẻ.
Thiên Tôn nói, “Hung thủ là Lôi công Lôi mẫu sao?”
Ân Hậu cũng nói, “Công Tôn càng ngày càng biết trêu đùa, biện pháp khó như vậy cũng có thể nghĩ ra được a?”
Trong khi mọi người động não, thì Công Tôn mang theo một đám học sinh lật một đống sách, một đám thư ngốc ngây ngô đều không tìm được đáp án, từng người một ủ rũ muốn nhũn não.
Ân Hậu lắc lắc đầu, “Đám trẻ con các ngươi đều cơ bắp như nhau, nhìn giống bị sét đánh không có nghĩa là thật sự bị sét đánh a.”
Tất cả mọi người “Soạt” mà một tiếng quay đầu, nhìn Nhị lão.
“Ngoại công!” Triển Chiêu nhanh chóng đến ngồi xuống bên người Ân Hậu, nghiêm túc hỏi, “Loại công phu này có hay không ạ?”
“Công phu?” Thiên Tôn tò mò.
“Nói ví dụ như, Sấm Sét chưởng, Thiên Lôi quyền, Lôi Điện quyền… Lôi Điện nội lực!”
Ân Hậu vươn tay kéo lỗ tai Triển Chiêu lắc lắc, “Sấm sét cái đầu ngươi a, trên đời này làm gì có mấy loại này chứ.”
Triển Chiêu xoa lỗ tai nhìn Ân Hậu, “Vậy người cũng không biết người chết làm sao lại bị sấm sét đánh trúng ạ?”
Ân Hậu lắc đầu một cái, nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn đang cầm cái bánh bao đi theo cũng lắc đầu.
Mọi người thở dài, còn tưởng rằng có đầu mối chứ.
Ân Hậu vươn tay nhẹ nhàng gõ đầu ngoại tôn nhà mình, “Án tử này có vẻ chết không ít người.”
Triển Chiêu gật gật đầu.
“Vậy chứng tỏ thủ pháp hành hung nhất định là không còn phức tạp nữa.” Ân Hậu nói, “Nếu quá thường xuyên làm những chuyện phức tạp thì kiểu gì cũng sẽ để lộ chân tướng, đúng không?”
“Đúng như thế.” Triển Chiêu cảm thấy ông ngoại nhà mình nói có lý.
Bạch Ngọc Đường đem buổi tối hôm Giao Giao “Giấu” một màn kia nói lại cho mọi người.
Triển Chiêu xem như đã hiểu, “A! Bởi vì ngươi ghét con nhện mà ta cũng ghét con nhện, cho nên khi Giao Giao nhìn thấy mấy con côn trùng kia liền không động đậy, cố ý làm như không nghe không thấy, nó cũng cố ý không đem sự việc này nói cho chúng ta biết. Nhưng ai ngờ Huyền Đình lại chết, cho nên nó mới cảm thấy có thể là bởi vì mình đêm đó không có phản ứng gì với những con nhện này, hoặc là không nói cho chúng ta biết duyên cớ trong đó?”
Tất cả mọi người nhìn Giao Giao.
Giao Giao lại lui đến phía sau Bạch Ngọc Đường.
Công Tôn và Triệu Phổ mặc dù không nhìn thấy Giao Giao, nhưng lúc này cũng hiểu được đạo lý trong đó, không có tinh thần là bởi vì tự trách, vì phạm phải sai lầm mới áy náy ủ rũ.
“Đứa nhỏ này thuận theo hai ngươi như vậy đó hả?” Công Tôn cảm thấy ly kỳ.
Triệu Phổ cũng gật đầu, “Không có đạo lý a, thành thật như thế cảm giác càng giống Tiểu Tứ Tử hơn.”
Triển Chiêu đưa cánh tay đụng Bạch Ngọc Đường, “Ai, tâm tình nó vẫn không tốt lắm, ngươi an ủi nó một chút đi.”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi Triển Chiêu, “An ủi như thế nào?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Giao Giao đang phát sầu, nhỏ giọng nói, “Thì ra nó cũng có tâm tư tình cảm a… Vậy về sau không thể để cho nó làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, giao nhân còn rất mẫn cảm.
Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Bình thường Tiểu Tứ Tử không vui ngươi an ủi nó như thế nào?”
Công Tôn vươn tay ra sờ sờ, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Đứa nhỏ nhà các ngươi ở đâu?”
Triển Chiêu cầm lấy tay áo Công Tôn, đem tay y dịch đến trên vai Giao Giao.
Công Tôn vỗ vỗ giữa không trung, nói, “Không phải là lỗi của ngươi đâu, tên Huyền Đình kia không phải người tốt, chết cũng là do ông ta tự tìm lấy! Thà trước đó ông ta đừng xây tòa tháp kia, hoặc là thẳng thắn cho chúng ta biết chuyện sớm một chút, thì cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy! Không chừng còn có thể cứu mấy mạng người ấy chứ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu – Lời này có lý.
Công Tôn lắc lắc ngón tay, tiếp tục an ủi Giao Giao, “Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi hết, ngươi không muốn nhìn đám côn trùng kia hoàn toàn là do lỗi của người lớn nhà ngươi!”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán – Lời này không có cách nào khác phản bác.
Triển Chiêu cảm thấy có chút oan uổng – Y chẳng qua là chán ghét con nhện chứ không phải sợ!
Công Tôn nói xong hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cảm xúc của nó có tốt hơn chút nào không?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn Giao Giao, sắc mặt so với vừa rồi tốt hơn nhiều, rất có tinh thần – Dễ lừa gạt như vậy á?
“Còn có a! Ít nhiều gì cũng nhờ ngươi nhìn thấy đám nhện kia!” Công Tôn nháy mắt mấy cái với Giao Giao, “Đây chính là mấu chốt phá án! Không chỉ như vậy, ngươi còn cứu tính mạng Trần lão gia tử cùng với rất nhiều người khác bị Huyết yêu tính kế! Ngoan, thật là giỏi a!”
Một chiêu này của Công Tôn quả nhiên có tác dụng, Bạch Ngọc Đường rõ ràng từ tâm tình cũng cảm thấy được Giao Giao đang vui vẻ, tinh thần cả người đều đi lên, được Công Tôn khen ngợi còn lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng.
Triển Chiêu vươn tay sờ đầu Giao Giao, tỏ vẻ trấn an.
Bạch Ngọc Đường để Giao Giao đi nghỉ ngơi một chút… Sau khi chờ Giao Giao biến mất.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời hỏi Công Tôn, “Ngươi vừa rồi chỉ dỗ dành đứa nhỏ này, hay là thật sự có manh mối?”
“Thật sự có manh mối!” Công Tôn cười, “Không chỉ có manh mối! Ta còn biết cho tới nay hung thủ giả trang thành Huyết yêu đến hành hung là ai!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vui mừng, “Thật sao?”
Triệu Phổ vuốt cằm gật đầu, vẻ mặt đắc ý, đúng là có được Thư ngốc trong tay, ta có cả thiên hạ!.