Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 45 : Trở tay không kịp
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Edit: Fin
Beta: Linh
Vương Trường Phúc bị giam giữ vào ngày hôm sau, buổi trưa, bên trong nhã gian lầu hai của Thái Bạch Cư…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc đường ngồi đối diện, cùng ăn cơm trưa.
Hôm nay Triệu Phổ có rất nhiều chuyện cần xử lý trong quân doanh, Nguyên soái lẫn các tướng quân đều rất bận rộn. Tiểu Tứ Tử, Thiên Tôn cộng thêm cả một đám học trò Thái Học Viện cùng rủ nhau ra ngoài thành chơi đùa, cho nên khó có được thời gian hai người ở riêng, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Ngũ gia hôm nay lại khó có được cảm giác khẩu vị không tồi, nhưng Triển Chiêu ngồi đối diện hắn lại trông không có khẩu vị tốt như trước kia.
Bạch Ngọc Đường vươn tay, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ cái chén trước mặt Triển Chiêu một cái.
Nhưng Triển Chiêu vẫn còn ngây người, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường lại gõ miệng chén một cái nữa, còn gọi thêm một tiếng.
Triển Chiêu phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Hửm?”
Bạch Ngọc Đường nhìn thức ăn trên bàn bĩu môi, ý là – Không hợp khẩu vị sao?
Triển Chiêu nhìn chằm chằm thức ăn một lát, vươn tay gắp một đũa nhét vào miệng nhai nhai nhai…
Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Triển Chiêu nhai nhai được vài miếng thì lại bắt đầu ngẩn người, có chút muốn cười, vươn tay chọt gáy y một cái.
Lúc này Triển Chiêu rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo, vươn tay xoa gáy nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Chưa tỉnh ngủ hả?” Tối hôm qua Bạch Ngọc Đường nghe được tiếng Triển Chiêu lăn qua lộn lại cả đêm, có điều từ trước đến giờ tướng ngủ của y cũng không quá ngay ngắn, Ngũ gia đã sớm quen.
Triển Chiêu đặt đũa xuống, nói với Bạch Ngọc Đường, “Vương Trường Phúc vừa chết tối hôm qua, ngươi biết không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Ừ, hắn vốn được nhốt ở địa lao nhưng sau đó lại tìm con nhện độc của mình tới để tự độc chết đúng không? Sáng nay ta có nghe Tiểu Lương Tử nói.”
“Sợ phải chịu tội nên mới tự sát sao?” Triển Chiêu cau mày.
“Lấy lý luận của hắn hẳn là sẽ nói, thà hắn tự giết chết bản thân chứ người khác đừng hòng giết được hắn?” Bạch Ngọc Đường rót cho Triển Chiêu chén rượu.
“Ngươi có cảm giác được vụ án này…”
Triển Chiêu chưa hỏi xong, Bạch Ngọc Đường đã gật đầu, “Ừ, có rất nhiều loại sâu ghê tởm.”
Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn, “Ta muốn nói ngươi có cảm thấy thấy vụ án này có chỗ nào đó giống như… Nói như thế nào đây, không đúng lắm?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Ừ… Đúng là có điểm như vậy.”
“Ừm…”
Triển Chiêu còn đang rối rắm, Bạch Ngọc Đường liền thay đổi đề tài, hỏi y, “Mấy hôm nay không có chuyện gì làm, cùng đi Lương Châu phủ một chuyến đi?”
Triển Chiêu sửng sốt, “Đi Lương Châu phủ làm gì?”
“Mấy ngày hôm trước Đại ca ta có gửi đến một bức thư, muốn ta thay huynh ấy đi Lương Châu phủ mua một thứ.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hơn nữa sư phụ ta hẳn là cũng muốn đi cùng.”
Triển Chiêu không hiểu, “Mua cái gì vậy?”
Giao Giao vẫn luôn đi theo phía sau hai người thử đi về phía trước, nhìn Triển Chiêu một cái – Gọi ta sao?
Triển Chiêu xoa nhẹ đầu Giao Giao tỏ vẻ – Ngoan ha, không gọi ngươi.
Vừa quay sang thừa nhận với Bạch Ngọc Đường, “Ta học được điệu bộ này từ Triệu Phổ!”
Bạch Ngọc Đường nhướng mày nhìn y – Học được từ Triệu Phổ, rồi sao nữa?
Triển Chiêu cười, “Cái này là cách triệu hoán của Triệu Phổ…”
Vừa dứt lời, trên tường “Vèo” một tiếng, Đổng Thiên Dực đã đứng ở sau lưng hai người bọn họ.
Triển Chiêu cười với Bạch Ngọc Đường – Nhìn nha! Có tác dụng đó!
Bạch Ngọc Đường cũng có chút buồn cười, hỏi Đổng Thiên Dực, “Ông lão này là ai? Cái người chết kia thì sao?”
“Lão nhân kia họ Lục, là chưởng quỹ của Lục gia trà trang.” Đổng Thiên Dực cầm tờ giấy trong tay, nét mực trên giấy vẫn còn chưa khô, quơ quơ nhìn hai người nói, “Người trẻ tuổi ngã chết kia tên là Mã Cường, là người sao trà cho Lục gia. Trước lúc Mã Cường ngã chết ta có nghe nói chuyện hắn từng đùa giỡn khuê nữ của Lục lão nhân, khuê nữ ông ta vì chuyện này mà nghĩ quẫn trong lòng nên đã thắt cổ tự sát, lão nhân bẩm báo Mã Cường lên quan phủ nhưng lại không có chứng cứ, cuối cùng đành để Mã Cường thoát tội. Lục lão nhân bị làm cho tức chết, Lục gia nhân khẩu vốn ít ỏi, trong nhà chỉ có một khuê nữ cùng một lão nhân, khuê nữ trước giờ vẫn là nữ nhân thạo việc, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đã người mất nhà tan cho nên ông lão này thương tâm muốn chết.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cau mày nhìn Đổng Thiên Dực, “Thảm như vậy…”
“Sau đó ông lão mới dựa theo lời của một tiểu nhị mà nghe nói tới lời nguyền rủa của Huyết yêu, ông ta liền bảo muốn dùng Huyết chú cùng đồng quy vu tận với Mã Cường. Nhưng mấy ngày hôm trước chúng ta đã phá được vụ án, lại tra ra chân tướng rõ ràng, đại đa số mọi người đều vui mừng khôn xiết, riêng ông ta thì chỉ cảm thấy tình cảnh thêm bi thảm… Nhưng sáng sớm hôm nay vừa rời giường thì nghe bảo ông ta đang hết sức hưng phấn, ông ta nói tối hôm qua Huyết yêu tìm tới mình.” Đổng Thiên Dực buông tay, “Cho nên ông ta bèn dùng ngay sáng hôm nay.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều chau mày – Cái gì?!
Đổng Thiên Dực chỉ chỉ thi thể trên mặt đất, “Tiểu tử này chính là Mã Cường, vừa rồi ở trên lầu dựa lưng vào cửa sổ uống rượu ngắm phong cảnh nhưng không cẩn thận nên mới ngã xuống, ai ngờ trên mặt đất lại có tảng đá nên cái gáy đập ngay tảng đá, bởi vậy ngã xuống lầu thấp như vậy cũng mất cái mạng nhỏ!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong, nhất thời có chút không thể nói rõ.
Triển Chiêu hạ giọng hỏi, “Nhưng mà… Huyết yêu không phải Vương Trường Phúc sao? Tang vật cũng lấy được a!”
Đổng Thiên Dực gật gật đầu, “Ừm…! Mới ngày hôm qua thôi, hôm nay về sau, phỏng chừng sẽ không đúng nữa…”
“Chẳng lẽ chúng ta bắt sai người?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy không đúng lắm, “Nhưng Vương Trường Phúc quả thật là Huyết yêu…”
“Hoặc nên nói… Huyết yêu không chỉ có một tên?” Triển Chiêu bĩu môi một cái với đám người tụ tập lại càng lúc càng nhiều.
Bạch Ngọc Đường nhìn qua, chỉ thấy biểu tình của dân chúng Hắc Phong Thành đang vây xem ở đây đa phần là nghi ngờ.
Trong đám người, có người khe khẽ nói nhỏ…
“Không phải đã bắt được Huyết yêu rồi sao?”
“Có phải Khai Phong Phủ bắt sai người rồi không?”
“Nguyên soái nghĩ sai rồi sao?”
“Vậy Huyết yêu kia rốt cuộc có phải là thật hay không vậy…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn Âu Dương Thiếu Chinh.
Lúc này, Hỏa Kỳ Lân khoanh tay cau mày, nhìn bọn họ lắc đầu.
“Khó lường.” Đổng Thiên Dực cầm giấy bút xoát xoát điểm điểm không biết đang viết cái gì, vừa nhỏ giọng nói, “Ta đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy toàn dân chúng Hắc Phong Thành hoài nghi phán đoán của Nguyên soái, cái này gọi là lòng người dao động a! Một Vương Trường Phúc nho nhỏ lại có thể khuấy đục một hồ nước lớn a…”.