Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 63 : Lòng bàn tay mu bàn tay là thịt

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Zizi



Beta: Fin



Chạng vạng tối, Triệu Trinh và Thái sư hàn huyên một hồi, chuẩn bị đến tìm mọi người ăn cơm chiều.



Ngày mai là buổi bán đấu giá, Triệu Trinh thân là hoàng đế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được tham gia buổi đấu giá nên khí thế hừng hực, Thái sư là khách quen của các buổi đấu giá, mấy ngày nay vẫn luôn giảng giải một ít về quy củ đấu giá của dân gian cho Triệu Trinh nghe, Triệu Trinh nghe xong cách nói chuyện cũng có thêm vài phần khí thế “giang hồ”.



Đi tới trong viện, Triệu Trinh và Thái sư sửng sốt.



Chỉ thấy trong viện, một đám người đang vây quanh bàn, cứ như đang nghiên cứu cái gì đó.



Lâm Dạ Hỏa cùng Triểu Chiêu hợp sức cạy một thứ, Triệu Phổ ở một bên khuyên nhủ, “Hai ngươi nhẹ một chút! Không cẩn thận phá hủy là thành một đi không trở lại đấy!”



Công Tôn cầm cây thiết côn, “Tách ở chỗ khe hở rồi dùng côn mở thử xem!”



Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử nhấc chân lên nhìn bàn.



Chỉ có Bạch Ngọc Đường tựa hồ không quá muốn tham gia vào chuyện này, bình tĩnh ở một bên uống trà, không quên nhắc nhở, “Hai người muốn mở ra phải đảm bảo lúc đóng lại không được để lại dấu vết, nếu không sư phụ ta ‘cách sát vật luận’ ta cũng không cứu được hai ngươi.”



Triển Chiêu tức giận, buông tay ra, “Sao lại chặt như vậy!”



Triển Chiêu buông tay nhưng Lâm Dạ Hỏa vẫn còn đang túm lấy, Hỏa Phượng “Ai nha” một tiếng, do dùng quá sức giữ lấy nên bị ngã ra thật xa, chỏng vó lên trời.



Triển Chiêu hít một hơi khí.



Tiểu Tứ Tử vội vã chạy tới đỡ, Tiểu Lương Tử và Triệu Phổ cười đến giậm chân.



Hỏa Phượng đường chủ vừa bò dậy vừa chỉ ngón tay vào Triển Chiêu, “Ngươi nha con mèo gian xảo dám ám toán ta!”



Triểu Chiêu vội xua tay ý nói không phải cố ý.



Bạch Ngọc Đường ở một bên muốn nói móc vài câu, Triểu Chiêu không đợi hắn mở miệng đã đạp hắn một cước.



Ngũ gia vỗ vỗ giày trắng, nhìn mèo mình nuôi.



Triệu Trinh và Thái sư đã đi tới, nhìn mới hiểu, mấy vị cao thủ này đang liều mạng cậy khúc gỗ đi.



Thái sư vội ngăn lại, “Ôi chao! Không phải nói không được mở ra sao?”



“Bây giờ có muốn mở cũng không được.” Công Tôn để chỗ ngồi cho Triệu Trinh và Thái sư, đi qua nhìn Lâm Dạ Hỏa có ngã bị thương không.



Triệu Phổ ôm cánh tay rối rắm nhìn “Bách Hoa Đăng” trên bàn, thứ này rất tà môn, lấy nội lực của mấy người bọn họ, cho dù đây là khối sắt cũng có thể mở ra được! Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không có chút sứt mẻ gì. Hai cỗ nội lực của Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa, mỗi người một bên vậy mà vẫn không mảy may hề hấn gì!



“Hay là ngươi dứt khoát thưởng cho nó một nhát Tân Đình Hầu thử xem?” Triển Chiêu đề nghị.



Triệu Phổ “Ha ha” lắc đầu, “Vạn nhất chém nát trái tim thật của sư phụ ta ở bên trong thì sao?”



“Ta thấy tám phần mười là không có.” Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nói, “Ông ngoại là người đàng hoàng, sẽ không lừa chúng ta.”



Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa gật đầu đồng ý – Đáng tin.



Triệu Phổ nhìn Tân Đình Hầu của mình một chút, nghĩ đi nghĩ lại, liền hỏi Triển Chiêu, “Cự Khuyết của ngươi thử xem?”



Triển Chiêu nhướng mi, “Thứ này còn cứng hơn cả sắt, vạn nhất một kiếm chém xuống mà gãy kiếm luôn thì làm sao bây giờ? Ai bồi thường Cự Khuyết cho ta? Nương ta sẽ làm thịt ta luôn.”



Mọi người lại nhìn Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường bình tĩnh uống trà, dù sao ta cũng không cảm thấy quá hứng thú.



Triệu Trinh thuận tay ôm Tiểu Tứ Tử qua hỏi, “Tiểu Tứ Tử, bên trong khúc gỗ có phải trái tim không?”


“Ngọc Đường.” Triển Chiêu đột nhiên kéo Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường đang chuyên chú nghĩ đến gút mắc trong đó, có chút không hiểu nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi?”



“Ngươi có ngửi thấy mùi gì không…” Triển Chiêu mũi thính, cau mày nhìn khắp xung quanh.



Bạch Ngọc Đường cũng hồi phục lại tinh thần, ngửi ngửi, hỏi, “Mùi khói?”



“Trên người vị cao thủ Bạch Quỷ Tộc lúc trước tập kích ta cũng có mùi lân tiêu, giống loại mùi này.”



Triển Chiêu nói, “Bọn họ ở gần đây!”



Bạch Ngọc Đường nhíu mày suy nghĩ một chút, “Ông ngoại cũng đang ở gần nơi này.”



Triển Chiêu sửng sốt, “Ngươi chắc chắn?”



Bạch Ngọc Đường ra hiệu y chú ý một tòa tửu lâu xa xa, “Nơi này không lớn, đoán chừng chỉ có tửu lâu kia là được ông ngoại ta để mắt tới.”



Triển Chiêu nhìn chằm chằm tửu lâu một lát, đột nhiên vỗ Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường nhìn y.



“Nếu như ta là người của Bạch Quỷ Tộc, người ta hận nhất là ai?” Triển Chiêu hỏi.



Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, trả lời, “Yêu Vương?”



Triển Chiêu nhướng mày, “Nói thành thật, chớ tự mình gạt mình.”



Bạch Ngọc Đường thở dài, “Ông ngoại ta.”



“Có cách gì có thể khiến trái tim bà ngoại ngươi chết đi?” Triển Chiêu hỏi tiếp.



Bạch Ngọc Đường âm thầm hít một hơi khí lạnh, “Nếu như ông ngoại ta chết đi thì bà ngoại ta cũng không còn lý do gì mà ở lại trên đời này nữa.”



“Vì thế…” Triển Chiêu còn chưa dứt lời, bóng trắng trước mắt đã lóe lên, Bạch Ngọc Đường không thấy đâu nữa.



“Ai!” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường gấp gáp, vội đuổi theo, “Ngươi đừng vội, Tiểu Họa thúc cũng ở đấy nữa, không dễ gì gặp chuyện không may đâu!”







Trong tửu lâu.



Ngô Nhất Họa cầm ly rượu nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi Lục Thiên Hàn, “Ngươi bao lâu rồi chưa giết người?”



Lục Thiên Hàn nhìn hắn một cái, nói, “Ngươi cũng biết ta không thể giết người của Bạch Quỷ Tộc.”



Ngô Nhất Họa cười xấu xa, “Đây chính là yêu ai yêu cả đường đi sao?”



Lục Thiên Hàn để ly xuống, nói, “Ở đây nhiều người, đến chỗ khác đi.”



Ngô Nhất Họa nâng cằm “Chậc chậc” hai tiếng, “Ai nha, thật si tình.”



Lục Thiên Hàn nhìn hắn một cái, hỏi lại, “Ngươi sẽ giết hậu nhân Lâm gia sao?”



Ngô Nhất Họa híp mắt, “Miệng thật là độc.”



Lục Thiên Hàn nhảy ra khỏi cửa sổ.



Ngô Nhất Họa cũng đứng lên đuổi kịp, thuận tiện lưu lại cho tiểu nhị đang trợn mắt há mồm một câu, “Lát nữa sẽ có hai tiểu tử đẹp trai đến, để bọn họ trả tiền.”



Tiểu nhị trừng mắt nhìn, quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy vào, vỗ tay một cái – Tới rồi, đây không phải là tiểu tử đẹp trai sao!.