Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 70 : Đạo làm vua

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Nhược Lam



Beta: Fin



Trong cuộc đời này, việc Bạch Ngọc Đường sợ nhất chính là cùng người quyền quý có giao thiệp, thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn cứ phải rơi vào tình huống như vậy, Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên đã rời đi, để lại mình hắn tới giải quyết cục diện rối rắm này.



Việc này không thể so với chuyện kẻ thù của Thiên Tôn tìm tới rửa hận được, chỉ cần đánh một trận là có thể miễn cưỡng cho qua.



Gương mặt Ngũ Gia có chút u sầu, Triển Chiêu dĩ nhiên sẽ vì hắn mà nghĩ cách giúp đỡ, Lâm Dạ Hỏa không giúp được gì nên đành xem náo nhiệt.



Mà Triệu Phổ thì… Cửu vương gia vốn cũng không phải thật sự muốn bán đứng huynh đệ, nhưng đành bất đắc dĩ vì thân phận quá nhạy cảm, cả hai bên Triệu Trinh lẫn Yêu Trường Thiên đều phải bỏ qua cho nên phương pháp xử lý tốt nhất chính là không truy hỏi.



Ngũ Gia bước ra cửa tìm Triệu Trinh, có chút không quá tình nguyện.



Rẽ vào khúc cua tiến vào đại viện liền bắt gặp Thiên Tôn đang ngồi ở bên cạnh bàn.



Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu khi nhìn thấy sư phụ nhà hắn, trời cũng đã tối, tại sao lại ngồi ở trong đại viện tối thui như vậy? Ngẩng mặt lên nhìn một chút, đêm nay không ánh trăng, trên bàn cũng không có chén rượu nào.



Thiên Tôn nhìn thấy đồ đệ nhà mình, ngó cái bản mặt của hắn, thần sắc lập tức trở nên nghiêm nghị, “Tại sao lại mặt ủ mày chau?”



Bạch Ngọc Đường thở dài, trong lòng thầm nhủ còn không phải vì chuyện này nên mặt ủ mày chau à?



Thiên Tôn vươn tay, đầu ngón tay vỗ mạnh lên trên gáy của Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy đầu “Ong” lên một tiếng.



Ngũ Gia giơ tay xoa gáy trợn to hai mắt nhìn Thiên Tôn – Lòng nói người vỗ gáy con mà còn dùng nội lực hả? Lỡ vỗ tới đần độn luôn thì phải làm sao?



Thiên Tôn thấy Bạch Ngọc Đường đã lấy lại tinh thần, liền gật đầu, rất hiếm khi y bày ra bộ mặt nghiêm trang của người thầy.



Phía sau cửa viện, Triển Chiêu theo Bạch Ngọc Đường ra cửa vốn đang định đi về hướng khác tìm hai kẻ thuộc Bạch Quỷ tộc kia thì lại nghe được động tĩnh, liền vội vã chạy về… Chỉ thấy Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đang trốn ở phía sau cửa viện mà nghe lén.



Triển Chiêu cũng bu lại.



Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái với Triển Chiêu – Ái nha! Thiên Tôn dạy đồ đệ nha! Cả đời này đây là lần đầu tiên nhìn thấy đấy!



Triển Chiêu bày ra khuôn mặt bất mãn, vừa nghe vừa cảm thấy đau lòng cho Chuột nhà mình – Không phải chứ? Đã biết hắn phải chịu thiệt sao còn giáo huấn hắn làm gì nữa!



Thiên Tôn thấy Bạch Ngọc Đường vẫn buồn bã ỉu xìu, liền hỏi, “Có còn nhớ khi ngươi còn bé vi sư đã dạy ngươi như thế nào không?”



Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn – Người dạy con rất nhiều thứ đó, nói cụ thể chút đi?



Thiên Tôn quơ quơ hai ngón tay mới vừa vỗ hắn.



Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ lại… Thời điểm lúc hắn mới bị giao cho Thiên Tôn mang về Thiên Sơn, khi ấy hắn ba tuổi.



Mặc dù hắn cùng Thiên Tôn rất hợp duyên nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ ai lại nguyện ý rời xa phụ mẫu bên cạnh cùng một người không quen đi xa như vậy chứ, hơn nữa một lần liền ở tới mười mấy năm.



Bạch Ngọc Đường nhớ lúc bị Thiên Tôn mang ra khỏi cửa nhà, hắn nhất quyết không chịu đi, Thiên Tôn nói, “Mệnh của ngươi nhất định phải là đồ đệ của ta, có hiểu không? Ông trời đã định sẵn rồi.”



Khi ấy Bạch Ngọc Đường còn bé nên không hiểu, ngẩng mặt lên nhìn Thiên Tôn, suy nghĩ – Ông Trời là ai thế? Tại sao ông ta lại nói như vậy?



Thiên Tôn thấy đứa nhỏ biểu tình không vui, cũng vỗ gáy hắn như thế, nói với hắn, “Nếu ông trời chọn ngươi, cũng sẽ không vì thế mà phải giải thích cho ngươi hiểu, cũng sẽ không hỏi ngươi có nguyện ý hay không, nếu hắn đã định là ngươi thì đó chính là ngươi thôi!”



Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nhớ lại câu chuyện cũ kia, có chút thất thần.




“Lại?” Công Tôn nhíu mày, “Hắn trước kia đã từng giả chết rồi sao?”



“Bốn lần!” Triệu Phổ xòe ra bốn đầu ngón tay.



Công Tôn vẻ mặt khinh bỉ, “Đây là lần thứ năm, vậy mà vẫn còn có người tin à?”



Lâm Dạ Hỏa nhún vai.



“Thành Hỏa Luyện sở hữu nguồn nước ngọt lớn nhất vùng Tây Bắc đại mạc, là một mảnh đất trù phú.” Triệu Phổ nói, “Từ trước tới nay ta vẫn luôn che chở cho lão đầu đó, vẫn nên đi hỗ trợ… Không biết Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở bên kia thế nào rồi…”



Triệu Phổ vừa nói vừa đưa mọi người từ sân của Bàng thái sư trở về biệt viện của mình.



Vừa mới tiến vào cửa viện, liền thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Phong Viêm Tây, Thôi Chấn, Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội đang ngồi nói chuyện phiếm ở cạnh bàn, phía trên còn đặt vài vò rượu, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ngồi ở một bên chơi đùa với Yêu Yêu, Tiểu Ngũ, còn có cả gấu trúc nữa.



Đám người đứng trước cửa nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận ở trong viện, theo bản năng ngửa mặt lên nhìn ánh sao trên đỉnh đầu… Hoài nghi có phải mình đã đi lộn chỗ rồi không.



Lâm Dạ Hỏa lùi ra sau mấy bước, vẻ mặt khiếp sợ cùng một dạng với Triệu Phổ và Công Tôn, hỏi, “Ta đã bỏ lỡ chuyện gì rồi?”



Triệu Phổ cùng Công Tôn đồng thời lắc đầu, cảm thấy tình huống trước mắt có chút quỷ dị.



Thấy mọi người đi vào, Phong Viêm Tây và Thôi Chấn liền đứng lên, hành lễ với Bạch Ngọc Đường, “Thiếu chủ, chúng ta trở về trước. Những thương nhân kia bọn ta sẽ phái người đưa họ về nhà, toàn bộ tài sản cũng sẽ đem trả lại.”



Bạch Ngọc Đường gật đầu, đứng dậy tiễn bọn họ, “Vất vả rồi.”



Triển Chiêu và đám người Đường Tứ Đao cũng theo ra bên ngoài tiễn bọn họ.



Đường Tiểu Muội nói, “Thôi lão gia tử trước tiên cứ ở lại Đường Môn dưỡng thương đi đã, chờ hắn tốt hơn một chút, chúng ta sẽ đưa hắn trở về.”



Đường Tứ Đao cũng nói, “Sau này thường xuyên qua lại, có chuyện gì cứ truyền tin tới Đường Môn.”



Thôi Chấn và Phong Viêm Tây nói lời cảm tạ với Đường Môn, thời điểm ra tới cửa còn mở miệng bắt chuyện cùng với đám Triệu Phổ, Công Tôn, Lâm Dạ Hỏa, sau đó hướng phía biệt viện mà đi.



Triệu Phổ và Công Tôn ngờ vực nhìn sang Triển Chiêu cùng với Bạch Ngọc Đường.



Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội cũng rời đi, Thiên Thủy Mộc đã mua, phía ngoài cổng, đám Từ Khánh đang chất lên xe.



Lâm Dạ Hỏa tính nhẩm chuyện này xảy ra chưa tới một canh giờ, nhanh như vậy mà đã giải quyết xong rồi?



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười – Bọn họ có kĩ xảo đối đãi với từng đối tượng đặc thù!



Triệu Phổ xoa xoa đôi bàn tay, “Cho nên mới nói bây giờ có thể trở về thành Hắc Phong rồi phải không? Vừa khéo có vài chuyện xảy ra.”



“Ta đại khái biết chuyện ngươi muốn nói là gì.” Triển Chiêu vừa nói vừa rút ra một phong thư đưa cho Triệu Phổ, “Đây là thư Phong Viêm Tây và Thôi Chấn đưa, bọn họ có được lúc giao tiếp với thành Ác Đế.”



Triệu Phổ mở ra nhìn thoáng qua, hiểu rõ cười một tiếng, “Thì ra lại có chuyện như vậy… Khó trách lão Liệt lại muốn giả chết.”.







Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Án tử “Vô Hoa Chi Mộc” đã kết thúc, quyển kế tiếp sẽ là “Liệt Diễm Luyện Hỏa · Phong Tê Cốc Chi Chiến.”



– Hoàn vụ án 3 –



– Hoàn quyển một –