Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 73 : Long Giáp
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Edit: Fin
Beta: Linh & Tử Sa
Từ những câu chữ trên lá thư của Liệt Tâm Dương, lại cộng thêm tình trạng hỗn loạn mà hắn gây ra, kể cả khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chưa từng thấy qua hắn cũng có thể suy đoán ra đây là một lão đầu rất thú vị.
Mà Triệu Phổ là người hiểu rõ hắn, biết đẳng cấp tên kia cũng ngang ngửa Lâm Dạ Hỏa, đều là những người đặc sắc hiếm thấy.
Chuyện Liệt Tâm Dương thi thoảng lên cơn động kinh nghe nói cũng không phải ngày một ngày hai, chuyện giả chết này cũng từng làm không ít, nhưng chuyện đánh mất quốc bảo lần này quả thật rất nghiêm trọng… Mà vì sao lại phải đi cầu Triệu Phổ cứu mạng chứ? Dù sao cũng đã lỡ đánh mất chìa khóa mở cửa địa cung rồi, có cần khẩn cấp đến vậy không?
“Trong thư hắn có mô tả hình dáng của kẻ đánh cắp như thế nào không?” Triển Chiêu hỏi Hạ Nhất Hàng.
“Trong thư gửi có kèm thêm một bức họa.” Hạ Nhất Hàng lấy bức họa ra, mở ra cho mọi người cùng nhìn.
Trên bức họa là một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, dựa theo lời Lâm Dạ Hỏa thì vị này rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ yêu thích của lão đầu kia… Khôi ngô tuấn tú, thoạt nhìn cũng có chút khí khái anh hùng.
Trâu Lương nhìn Hỏa Phượng gật đầu một cái, ý là – Ngươi thật sự không phù hợp với thẩm mỹ của người ta.
Hỏa Phượng bĩu môi một cái – Lão đầu không có kiến thức! Hừ!
“Ừm… Dáng vẻ đặc trưng cũng không quá rõ ràng.” Sau khi Triển Chiêu quan sát một chút, hỏi, “Có đặc điểm nào rõ ràng hơn một chút không? Ví dụ như nốt ruồi trên mặt chẳng hạn?”
Hạ Nhất Hàng khẽ mỉm cười, để bức họa qua một bên, “Lão đầu nói, trên cánh tay trái bảo bối nhà hắn có một vết sẹo nhỏ hình tròn, nghe nói là vì khi còn bé từng bị bỏng.”
“Vết sẹo…” Mọi người cau mày suy nghĩ một chút.
“Bên cánh tay trái?” Âu Dương sờ cằm, “Đó không phải là vị trí hình xăm Ác Đế mà đám người Ác Đế Thành cùng nhất trí xăm lên đấy chứ?”
“Tiểu tử kia là người Ác Đế Thành?” Lâm Dạ Hỏa cau mày, “Thế quái nào mà chuyện xấu gì cũng đều liên quan đến bọn họ hết vậy?”
“Giả sử tính đến trường hợp xấu nhất, nếu như bọn họ là người Ác Đế Thành… Vậy muốn có chìa khóa của Hỏa Luyện Cung để làm gì?”
“Chìa khóa chỉ có một cái thôi sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Chỉ có một cái.” Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Có điều động tĩnh khi mở cửa rất lớn, trước mắt thì vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy có người tiến vào Phong Tê Cốc, lão đầu đã phái người phong tỏa toàn bộ Phong Tê Cốc lại rồi, giả chết cũng là vì muốn tương kế tựu kế…”
“Hay là lại phái người đi dự đám tang?” Triệu Phổ bĩu môi, “Mấy bộ tộc Tây Vực này cũng bận rộn ghê, mới về đây chưa được mấy tháng đã phải đi dự hai cái đám tang rồi, đã vậy lại toàn là giả.”
Trước kia, từng có một khoảng thời gian Thanh Lân làm thị vệ của Triệu Phổ, trong khoảng thời gian đó, từ việc nhìn Triệu Phổ bài binh bố trận, hắn học được cách đánh giặc.
Dựa theo lời nói của rất nhiều địch nhân thì thế này, Thanh Lân là một trong những tướng lãnh khó đối phó nhất trong Triệu gia quân, bởi vì hắn quá tuân phục Triệu Phổ, nói đơn giản thì hắn chính là “Quân cờ” trong tay Triệu Phổ, chỉ cần Triệu Phổ phân phó, hắn sẽ hoàn thành cả mười trên mười điều mà Triệu Phổ giao cho, khi Triệu Phổ không phân phó, hắn sẽ đặt mình vào vị trí của Triệu Phổ mà tự suy nghĩ.
Người này vừa trung thành lại dũng cảm, là một trong số ít “Người thành thật” trong tất cả danh tướng của Triệu Gia quân, hết sức đáng tin.
Tính tình Triển Chiêu như vậy, vô cùng phù hợp với Thanh Lân, cùng tán gẫu hai ba câu đã thấy rất ăn ý.
Bạch Ngọc Đường cũng rất hợp với hắn.
Lâm Dạ Hỏa lại thường xuyên vừa đạp Trâu Lương vừa chỉ Thanh Lân nói, “Ngươi đó, giá mà có được một nửa tính nghe lời của hắn…”
Chỉ là hắn còn chưa nói xong, Trâu Lương đã phản bác lại ngay, “Ngươi ngược lại có cả mười phần tính cách kia của hắn!”
Lúc hai người cấu véo lẫn nhau, Thanh Lân còn đi khuyên can.
Triệu Phổ vốn chỉ muốn mang trang bị gọn nhẹ, nhưng vừa ra đến trước cửa, Hạ Nhất Hàng đã nhắc nhở hắn phải mang Thanh Lân theo.
Triệu Phổ nhìn Hạ Nhất Hàng một chút, “Ngươi cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra sao?”
Hạ Nhất Hàng nói, “Địa hình Phong Tê Cốc là chỗ rất thích hợp để đánh giặc, chỗ kia muốn đánh thắng thì chỉ có thể dựa vào địa thế, nếu bàn về người có thể lợi dụng địa thế tốt nhất trong thiên hạ để đánh giặc, cũng chỉ có ngươi.”
Triệu Phổ híp mắt, quả nhiên nguyên do lão Hạ yên tâm để hắn đi không chỉ đơn giản như vậy, là sợ vạn nhất là có đánh nhau! Nếu bàn về địa hình chiến đấu, đều phải cần chiến dịch ngắn gọn điêu luyện, cần binh mã tuyệt đối tuân theo chỉ huy, hơn nữa còn phải linh hoạt cơ động, Thanh Lân quả là thích hợp nhất.
Thanh Lân quay lại nói với Triệu Phổ, tất cả binh mã đều đã tập kết xong.
Triển Chiêu đặt Tiểu Tứ Tử vào trong túi tơ tằm, treo lên ngực.
Triệu Phổ kéo Công Tôn có chút không được tự nhiên lên lưng Hắc Kiêu.
Tiểu Lương Tử leo lên lưng Ngai Ngai, ngồi đằng sau Lâm Dạ Hỏa níu lấy đai lưng hắn.
Triệu Phổ ra lệnh một tiếng, “Rời thành!”
Ngay sau đó, cửa thành rộng mở, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đi đầu, đám người Triệu Phổ Triển Chiêu đi ở giữa, Thanh Lân mang theo ba ngàn kỵ binh đi sau cùng… Toàn mã đội cùng xông vào rừng Hắc Phong, nương theo bầy sói chạy băng băng về phía trước, thẳng tiến đến trạm thứ nhất, Lang Vương Bảo!.