Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 75 : Đại Khuyết Khẩu

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Sarah



Beta: Tử Sa



Sau khi tiếng “Bõm” thanh thúy kia vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra…



Đầm nước này nhìn cũng không sâu lắm, hay là bởi vì nước quá trong nên thoạt nhìn mới có cảm giác cũng khá nông?



Đáng tiếc mấy vị anh hùng hảo hán này đều có thứ kiêng kị – Kị nước!



Một vị hai vị đều là con vịt cạn, Tiểu Lương Tử bèn tự giác tự động muốn cởi khố xuống, xông lên.



Bạch Ngọc Đường ngăn nhóc lại.



Triển Chiêu trợn to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường – Chuột từ trước đến nay vốn luôn là con người mẫu mực, chẳng lẽ định tự mình xuống nước?



Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ cũng tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường.



Chỉ thấy Ngũ gia đưa tay ra sau ngoắc, ý bảo – Giao Giao, đi xuống nhặt lên!



Tất cả mọi người nhìn mặt đất trống trơn phía sau Bạch Ngọc Đường, chỉ có Triển Chiêu là nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Giao Giao.



Ngũ gia đợi hồi lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, bèn khó hiểu quay đầu lại nhìn Giao Giao.



Giao Giao nghiêng đầu một cái.



Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ đầm nước.



Giao Giao lắc đầu.



Triển Chiêu cũng không nhịn được tò mò hỏi, “Giao Giao cũng không thích xuống nước?”



Bạch Ngọc Đường cau mày, “Ngươi không phải là Băng Ngư sao? Có loại cá nào mà lại không muốn xuống nước hả?”



Mọi người nghe vậy cũng ngẩng mặt lên suy nghĩ – Đúng vậy ha…



Ân Hậu đỡ trán.



Thiên Tôn khẽ chọt chọt Bạch Ngọc Đường, nói, “Ngọc Đường, nó là Giao nhân, còn ngươi mới là hậu duệ của Băng Ngư.”



Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi Thiên Tôn, “Trong chữ Giao cũng có một chữ Cá… Có chữ Cá thì phải xuống nước được thôi(12).”



(12) Chữ Giao (鲛) được ghép từ chữ Cá (鱼)



Mọi người lại tiếp tục suy nghĩ.



Triệu Phổ ngoắc tay với Giả Ảnh, ý là – Thôi thì ngươi đi đi.



Giả Ảnh vừa định xuống nước, Thiên Tôn khoát tay…



“Ào” một tiếng, viên đá kia đã bay lên từ trong đầm nước, mang theo một chuỗi bọt nước trong suốt.


Nguyện ước của Liêu Phong Tây năm đó thật ra cũng không hề sai, Liêu Tiệp đích xác là quá an dật hạnh phúc.



Liêu Tiệp vào phòng ngồi xuống, Tiêu Thống Hải liền chỉ chỉ “Lỗ Hổng Lớn.”



“À…” Liêu Tiệp cười, “Lỗ Hổng Lớn này trước kia ở ngay gần Liêu Gia Trại, nơi này rất thần kỳ!”



“Thần kỳ?”



“Chỗ này ngoại trừ được gọi là Lỗ Hổng Lớn, còn có một tên gọi khác khá thú vị,” Liêu Tiệp nháy mắt mấy cái, “Mèo đứng không vững.”



Tất cả mọi người sửng sốt, theo bản năng quay qua nhìn Triển Chiêu.



Bạch Ngọc Đường cũng rất hứng thú với cái tên này, “Mèo đứng không vững?”



Liêu Tiệp cười nói, “Đó là một sườn núi rất dốc, trên bề mặt là một loại đá đặc thù, màu xanh đen, nhìn qua tựa ngọc, nhưng cảm giác cứng hơn rất nhiều, bằng phẳng như mặt gương vậy! Buổi tối sẽ có phản quang, bị ánh trăng chiếu xuống lại tựa như mặt nước… Lạnh như băng!”



Mọi người không nén nổi tò mò – Đây rốt cục là loại đá gì?



“Chỗ kia vô cùng trơn láng, dù khinh công ngươi có cao đến đâu, cũng không thể đứng trên sườn núi đó!”



“Thật sao?” Triển Chiêu dường như không thể tin được.



“Hẳn là vậy!” Liêu Tiệp nói, “Khi còn nhỏ ta đã đi qua đây bao nhiêu lần, mỗi lần đi lên còn chưa được hai ba bước đã trượt xuống, cho dù là mèo cũng không lên được chỗ kia… Nơi đó lại vừa vặn tạo thành một lỗ hổng ở ngoài Phong Tê Cốc, cho nên mới gọi là Lỗ Hổng Lớn.”



“Lỗ Hổng Lớn này có vẻ diện tích cũng không nhỏ!” Triệu Phổ hỏi, “Đại khái lớn khoảng bao nhiêu?”



“Đúng là khá lớn!” Liêu Tiệp suy nghĩ một chút, “Lớn bằng nửa rừng Hắc Phong!”



Công Tôn kinh hãi, “Là được hình thành như thế nào chứ?”



“Cái này cũng không biết được.” Liêu Tiệp lắc đầu một cái, “Ta có hỏi qua cha ta, ông ấy nói từ hồi ông ấy ra đời thì đã có cái sườn dốc này rồi!”



Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đó là loại đá gì?”



Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Nghe miêu tả thì có vẻ giống đá Thanh Cương.”



“Đá Thanh Cương…” Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi Liêu Tiệp, “Tiêu phu nhân, bên trong tảng đá kia, có những vân hoa văn nhạt màu không?”



“Có!” Liêu Tiệp gật đầu.



“Vậy thì đúng là đá Thanh Cương…” Công Tôn và Bạch Ngọc Đường có vẻ đều cho là thế.



“Chẳng phải đá Thanh Cương thường được dùng để làm trang sức sao?” Triệu Phổ hỏi, “Rất rắn chắc, còn được dùng để làm giường nữa.”



“Đúng vậy!” Công Tôn gật đầu, “Nhưng một tảng đá Thanh Cương lớn như vậy, lại còn bằng phẳng… Không thể là do tự nhiên hình thành được!”



“Hẳn là phải có người mài qua.” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Đặt một tảng đá lớn như vậy ở nơi này để làm gì mới được?”



Triệu Phổ cũng nhìn chằm chằm bản đồ mà lẩm nhẩm, “Dốc núi…”



Triển Chiêu cũng nâng cằm suy nghĩ, có điều vấn đề đang nghĩ cũng không giống mọi người – Không lên được thật sao? Không có lý nào nha, cho dù là mặt băng thì Miêu Gia ta cũng đứng vững được nha!.