Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 90 : Hữu thủy hữu chung

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Ka



Beta: Fin



Đánh đến lúc chỉ còn lại năm chiêu cuối cùng, mọi người mới như ở trong mộng mà sực tỉnh… Thế mà thật sự sống sót qua chín mươi lăm chiêu!



Từ khi bắt đầu luận võ đến bây giờ, thời gian đã trôi qua bao lâu rồi?



Không biết có phải do bầu trời hạ xuống trận tuyết lớn hay không mà làm cho người ta có một loại ảo giác… Không phải nói là thời gian quá mau, mà xác thực là thời gian dường như ngừng trôi vậy.



Trong gió tuyết, Thiên Tôn lại phát động chiêu mới khiêu chiến Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa.



Bốn người trẻ tuổi nổi tiếng nhìn vào ánh mắt của Thiên Tôn đều nhất trí một cách thần kì. Là hướng tới? Hay khao khát? Có lẽ tất cả đều có, nhưng lại có phần không xác thực… Bọn họ lúc này qua hai mắt mình có thể thấu triệt mà nhìn về phía trước, người họ trông thấy đã không còn là Thiên Tôn hiện tại nữa, mà là Thiên Tôn của một trăm năm trước, con người mà họ không hề biết.



Lấy bối cảnh tuyết trời bay loạn, sợi tóc màu bạc của tôn giả tung bay, mọi người đã không còn nhận rõ, trước mắt đến tột cùng là Thiên Tôn đôi lúc ngốc nghếch, hay là người đã từng là vị thiếu niên băng tuyết lãnh khốc vô địch kia.



Mà đồng dạng, bốn người trẻ tuổi cùng Thiên Tôn đứng trong gió tuyết, tựa hồ cũng có biến hóa… Nguyên bản vẫn là bọn họ, nhưng vẫn có chút gì đó đang lớn dần lên, không chỉ là võ công mà thôi…



Con người một khi đã trưởng thành thì sẽ không lớn lên được nữa, cho dù có già đi, cũng sẽ không lớn nữa… Một người đã lớn tuổi rồi còn cần nhờ tới điều gì để lớn lên nữa? Phương pháp tốt nhất chính đi qua quá khứ.



Vô luận là quá khứ của mình, hay là quá khứ của người khác.



Quá khứ trước đây của Thiên Tôn, quá khứ trước đây của một con người, tất thảy đều quý giá, cho dù chỉ nhẹ nhàng chạm vào, nhìn thấy một góc nhỏ cũng có thể khiến người ta phải nhanh chóng trưởng thành.



Con người một khi trưởng thành, cho dù chỉ có một chút thì toàn bộ thiên địa cũng đều sẽ tùy theo mà thay đổi, thay đổi hoàn toàn, rất nhiều sự tình chưa bao giờ thấu hiểu được đều sẽ lập tức sáng tỏ.



Nhìn bốn bóng dáng của họ, người quan sát ở phía ngoài đều có một loại cảm giác kỳ diệu, khó có thể hình dung, nhưng tràn ngập chờ mong.



Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên vai Vô Sa đại sư, đột nhiên đưa tay ôm mặt lắc lư, “Thật là soái nha!”



Liệt Tâm Dương vẫn đang luôn quỳ sập dưới đất không chịu đứng lên không chen lời càng không có cảm giác tồn tại lúc này bỗng bị một lời “thức tỉnh” mà sáp lại, xoa xoa mắt, cảm thán một câu, “Ai nha… Thiệt là nhiều nam nhân đẹp trai!”



Tất cả mọi người ném cho hắn cái liếc mắt.



Liệt Tâm Dương nhanh chóng nhìn Ân Hậu, “Nhưng mà Đại anh hùng vẫn là người đẹp trai nhất!”



Ân Hậu không nói gì mà nhìn hắn một cái.



Yêu Trường Thiên cũng nhìn hắn một cái.



Liệt Tâm Dương liếc Yêu Trường Thiên vài cái, nhịn không được hỏi, “Vị anh hùng này là…”



Tiểu Lương Tử bất đắc dĩ mà tiến tới trước mặt hắn, mũi chân chọt chọt, “Ta nói Liệt lão đầu a, ngươi cũng quá hoa tâm rồi, như vậy không được a!”



Liệt Tâm Dương lại bị Tiểu Lương Tử nói ra chuyện xấu của mình, vội khoát tay, “Ai nha, so xong chưa vậy?”



“Còn năm chiêu nữa.” Tiểu Lương Tử ngẩng đầu nhìn.



“Năm chiêu a…” Vô Sa đại sư lầm bầm, “Tình huống năm đó cũng y như vậy.”



“Năm đó?” Mọi người tò mò hỏi Vô Sa, “Năm nào cơ?”



Vô Sa đại sư nói, “A, năm đó ta, Ân Hậu và Thiên Tôn cùng liên thủ khiêu chiến Yêu Vương, tình cảnh lúc đó rất giống với tình cảnh bây giờ, khi đó Yêu Vương chỉ liếc mắt nhìn chúng ta một cái, nói rằng sẽ chỉ so năm chiêu với chúng ta, trong chúng ta ai có thể đánh qua năm chiêu mà không gục xuống thì ông ấy sẽ nhận thua.”



“Ba người các ngài cùng liên thủ ư?” Tiểu Lương Tử há to miệng, “Vậy kết quả thế nào? Không có lý do gì mà ba người cùng liên thủ lại không chống được năm chiêu cuối cùng đó a!”



Vô Sa nhìn Ân Hậu.



Ân Hậu ngoáy ngoáy lỗ tai, “Loại chuyện cũ năm xưa này ngươi còn nhớ rất rõ ràng a.”



Vô Sa cười ha ha hỏi ông, “Ngươi không nhớ rõ chuyện thế nào a? Từ lúc chỉ còn lại năm chiêu cuối, hẳn là ngươi cũng đã nghĩ đến rồi đi?”



Ân Hậu nhìn trời.



“Bốn người bọn họ đều có thể nói là nội công đột nhiên tăng mạnh lên.” Công Tôn hỏi, “Thiên Tôn có thể trong bốn chiêu đánh thắng bọn họ sao? Bởi vì đến chiêu thứ một trăm là sẽ tính thua a!”



“Nếu vậy… đúng là có chút không công bằng a!” Tiểu Lương Tử vừa rồi rõ ràng còn một lòng một dạ giúp đỡ bọn Triệu Phổ, nhưng mà hiện tại lại không mong Thiên Tôn thua cuộc, “Thiên Tôn vì đang thay đổi phương pháp dạy bọn họ học võ công, nếu mà nghiêm túc đánh thật thì đã thắng họ trong vòng mười chiêu rồi!”



“Hơn nữa trời cũng đã quang đãng trở lại.” Trâu Lương chỉ chỉ bầu trời.



“Nói cách khác…” Tiểu Lương Tử hỏi, “Tuyết Trung Kính không còn cách khác để dùng sao?”



Công Tôn cũng chẳng biết tại sao lại có chút lo lắng cho Thiên Tôn, hỏi ba vị bên cạnh, “Phải đánh như thế nào a?”


Bốn người dường như vừa nghe thấy trong đầu mình “đùng” một tiếng… Lão nhân này rất thiếu đánh a!



Tiểu Tứ Tử ở trong ngực Vô Sa đại sư ngọ quậy vài cái, đại sư liền đặt bé xuống mặt đất.



Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử tay cầm tay đuổi theo Thiên Tôn đang bỏ đi.



Hai người một trái một phải đi theo Thiên Tôn ra ngoài sơn cốc.



“Tôn Tôn, chúng ta đi ăn cơm đi?”



“Ừ.”



“Đúng Thiên Tôn nha, dạy bốn người ngốc ngếch kia rất khổ cực a, con cùng Cận Nhi mời ngài ăn bữa cơm ngon na!”



“Ahaha…” Thiên Tôn bị hai tiểu hài nhi nịnh tới thoải mái.



Vô Sa đại sư và Yêu Trường Thiên nhìn nhau một cái, cũng đi theo.



Đại hòa thượng hỏi, “Lão yêu nhà ngươi cũng ăn mì chay à?”



“Ngươi kêu ai là Lão yêu?” Yêu Trường Thiên bất mãn, “Lại nói ăn mì chay thì có cái gì ngon chứ, ta mời ngươi đi ăn mì thịt bò luôn.”



“Sư công, đại hòa thượng vốn ăn chay a!”



“Hòa thượng ngươi ăn chay mà sao lại béo như vậy hả?”



“Mọi người không được khi dễ Sa Sa!”



Ân Hậu cúi đầu, hơi cười cùng đi với bọn họ, ngẫu nhiên lại giương mắt, nhìn thân ảnh màu trắng đang đi bên cạnh mình kia – Cho dù đã từng quên, ngươi vẫn bất tri bất giác mà đuổi theo bước chân của ông ấy sao? Nguyên lai, băng sơn cũng có thể mang nội lực ấm áp như vậy…







Phía sau, bốn người “thảm bại” thu dọn một chút, cũng không cảm thấy quá tiếc nuối.



Triệu Phổ tiếp nhận dao da của Tân Đình Hầu Công Tôn đưa, tra đao vào vỏ.



Công Tôn vươn tay.



Triệu Phổ nhìn Công Tôn vỗ vỗ bụi đất trên vai hắn.



Công Tôn mỉm cười, “Chúc mừng, Vương gia.”



Triệu Phổ gãi gãi cằm, khó có được chút ngượng ngùng, nhìn trời, “Khụ khụ, kêu Vương gia như vậy thật khách khí.”



Lâm Dạ Hỏa thu hồi Phá Thiên Kiếm, một cái ô che nắng liền xuất hiện trên đỉnh đầu.



Hỏa Phượng ngẩng đầu nhìn.



Trâu Lương một tay cầm ô cho hắn, một tay kia đem sa lạp che lên đầu hắn



Hỏa Phượng cách tấm mạng nhìn Trâu Lương một cái.



Tả Tướng quân ngoắc ngoắc tay, “Đi nào, không lát lại phơi nắng đó.”



Hỏa Phượng ôm cánh tay cười hì hì đuổi theo.



Triển Chiêu nhặt ô che nắng lên, đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, ngẩng mặt lên nhìn Giao Giao cao lớn, tán thưởng, “Thật sự lớn hơn rất nhiều nha! Giao Giao đúng là tốt nhất, đã lớn nhanh mà còn không cần phải phí tiền cơm.”



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu cười nhẹ nhàng chọc vai hắn một cái, nhìn đám xa xa bĩu môi.



Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng Triển Chiêu chỉ… Xa xa, Thiên Tôn và Ân Hậu bốn lão nhân mang theo hai đứa nhỏ vừa nói vừa cười mà đi xa.



“Chết đói mất thôi.” Triển Chiêu duỗi thắt lưng lười biếng, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường mãi nhìn theo bóng dáng của Thiên Tôn một chốc, sau đó đột nhiên đưa tay lấy túi tiền ra.



Triển Chiêu không hiểu, hỏi, “Ngọc Đường? Ngươi làm gì vậy?”



Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm túi tiền trong chốc lát, mãnh liệt ngẩng đầu, “Mua tất cả đồ cổ Tây Vực về cho ông ấy!”



Nói xong, Ngũ gia bước nhanh về phía trước, “Dứt khoát mua toàn bộ đồ cổ trên thiên hạ…”



Triển Chiêu nhanh chóng đuổi theo, “Chuột, ngươi bình tĩnh một chút, đừng kích động…”.