Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 96 : Đại chiến báo cáo thắng lợi

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Ruby



Triệu Phổ bình thường bày binh bố trận đối phó với con người có thể nói là tính toán chặt chẽ không để lọt chút sơ hở.



Nhưng lần này đối thủ lại là một bầy sâu, quả thực kế hoạch vạch ra rất tốt nhưng Cửu vương gia cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua loại sâu này mà chỉ là nghe qua truyền thuyết. Tuy đã dự đoán trước Hỏa Trọng Thiên này đáng sợ đến thế nào… nhưng khi thật sự giáp mặt với chúng thì mọi người vẫn phải choáng váng.



Sức mạnh cũng như số lượng của Hỏa Trọng Thiên vượt xa so với sự tưởng tượng của mọi người, theo xu thế này thì muốn không để bất kỳ con nào chạy thoát là chuyện cực kỳ khó khăn.



“Ặc! Không ổn rồi!” Triển Chiêu vừa nói vừa nhìn Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh.



Ngũ gia vốn luôn chán ghét các loại sâu bọ lúc này sắc mặt đã tái xanh, nghĩ dù chết thế nào cũng không thể để bị sâu cắn chết, huống hồ còn là một bầy sâu biết phát cháy, mới nghĩ liền cảm thấy ghê tởm.



Binh lính trên vách núi đã bày sẵn trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, nhưng trong lòng mọi người đều rất bất an, đám sâu to lớn như quái vật này, phải làm sao mới ngăn được đây?



Lũ Hỏa Trọng Thiên này không biết có phải ngốc ở dưới nền đất lâu quá hay không mà sau khi thoát ra được thì cực kỳ cuồng bạo, chạy lung tung khắp nơi còn liên tục phát ra âm thanh, tia lửa bắn khắp bốn phương, tình hình hỗn loạn đến đáng sợ, xem ra không dễ khống chế.



“Nguy!” Thiên Tôn nhịn không được nhíu mày.



Vô Sa đại sư và Yêu Trường Thiên cũng lắc đầu —— một khi có con nào trèo được lên núi hoặc là phá vỡ bức tường phòng hộ thì sẽ có một đám ùa theo, khi đó có muốn ngăn cũng không ngăn nổi.



“Nên ném Hỏa Liệt Quả ngay bây giờ không?” Trâu Lương hỏi Triệu Phổ.



Triệu Phổ cau mày, nếu bây giờ mà ném… có thể trừ tận gốc không? Vạn nhất có con thoát được thì sao? Dưới lòng đất vẫn còn rất nhiều con chưa chui ra nữa!



Triệu Phổ định hỏi ý của Công Tôn nhưng lúc này Công Tôn tiên sinh đang rơi vào trạng thái hoảng loạn, không thấy Tiểu Tứ Tử đâu!



...



“Đằng kia có một khe hở khác!”



Thiên Tôn đột nhiên chỉ về hướng bên kia sơn cốc.



Mọi người nhìn theo hướng mà Thiên Tôn chỉ thì lập tức biết việc lớn không ổn, bởi vì ở một góc bên sườn sơn cốc, mặt đất đang rung chuyển, xuất hiện một khe nứt khác, bên trong phát ra ánh lửa chói lòa, đang có sâu cố gắng chui ra ngoài.



“Làm sao để cho đám sâu này không chạy khắp nơi mà tập trung lại một chỗ đây?”Triệu Phổ không nghĩ ra, thời gian càng trôi qua không phải sẽ càng nhiều sâu chạy ra sao? Làm sao nghĩ ra được cách tập trung chúng lại trong sơn cốc đây?



“Có phải chúng cũng giống như dê, có một con đầu đàn không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.



Mọi người đang thảo luận thì Triển Chiêu đột nhiên “suỵt” một tiếng, nghiêng tai nhắc nhở mọi người: “Nghe xem! Có phải có tiếng gì không?”



“Tiếng?”



Mọi người yên tĩnh trở lại.



Trên sơn cốc Triệu Phổ đột nhiên đè lại Công Tôn đang kích động, nhỏ giọng nói: “Tiếng của Tiểu Tứ Tử!”



Công Tôn lập tức im miệng, cẩn thận lắng nghe…



Mọi người ở đây đều tĩnh lặng, nín thở mà nghe…



Lúc này trong Phong Tê Cốc chỉ còn lại những tiếng “tách tách” từ những cành cây bị đốt cháy cùng với tiếng kin kít phát ra từ lũ Hỏa Trọng Thiên…



Trong mớ âm thanh hỗn độn lại đáng sợ kia đột nhiên… truyền đến tiếng vỗ tay nhẹ nhàng cùng với tiếng của một đứa trẻ…


Liệt Tâm Dương vội hỏi, “Vương gia, có phải nguy cơ của Hỏa Luyện Thành ta xem như đã được giải trừ không?”



Triệu Phổ gật đầu.



Liệt Tâm Dương vội vàng cảm tạ Triệu Phổ, lão nhân này không ngốc, hắn làm mất chìa khóa, thiếu chút nữa để cho Hỏa Trọng Thiên diệt hơn nửa Tây Vực, may mà có Cửu vương gia hỗ trợ hóa giải đại nguy cơ này chứ nếu không thì đã vong quốc rồi!



Để lại Thanh Lân và Trâu Lương dọn dẹp chiến trường áp giải tù binh không đề cập đến, mọi người trở về Hỏa Luyện Thành.



Vừa mới vào thành thì Đổng Thiên Dực liền xuất hiện mang theo một tin tốt khác.



Hạ Nhất Hàng ăn gian, giả vờ phái toàn bộ binh mã đi cứu nạn, Hắc Phong Thành rơi vào trạng thái bỏ trống.



Kết quả thật sự có quân đội của Ác Đế Thành đến tấn công, dẫn đầu là một kẻ có thể bốc cháy toàn thân, ai ngờ đánh lén không thành, bị Hỏa Kỳ Lân và Long Kiều Quảng dùng chiêu hồi mã thương diệt sạch.



Binh mã được Hạ Nhất Hàng phái ra, một phần thông qua địa đạo quay trở về  Hắc Phong Thành phối hợp với cánh quân còn lại tạo thành thế gọng kìm, quân đội của Ác Đế Thành bị diệt toàn bộ.



Cái tên tướng lĩnh toàn thân đều là lửa kia rất tà môn, bị Long Kiều Quảng dùng mưa tên bắn thành nhím mà vẫn không chết, cuối cùng Hạ Nhất Hàng phải phái người dùng băng thiết vây hắn ta lại, một cước đá vào hố bẫy ngựa, lấp đất lên để dập lửa.



Triệu Phổ rất tò mò, hỏi, “Nói như vậy, trong tay chúng ta có hai tên Độc Hỏa sao?”



Đổng Thiên Dực nhìn tên tù binh toàn thân cháy đen bị giam trong cũi, lắc đầu. “Chỉ có mỗi tên này thôi, tên bên chỗ lão Hạ chết rồi!”



“Chết?” Triệu Phổ kinh ngạc.



“Vâng, tự sát.” Đổng Thiên Dực làm vẻ mặt ghét bỏ, “Nổ tung, cũng may mà hắn ở trong hỗ bẫy ngựa chứ sau khi nổ thì trở thành một vũng nước đen rất kinh khủng, thứ nước đó hình như còn có độc, giống như tương hồ vậy, khi nguội thì đọng lại thành những khối sáp màu đen.”



Triệu Phổ theo bản năng mà nhìn thoáng qua “Độc Hỏa” ở trong cũi, cũng may là Ân Hậu ra tay, người này động tác cứng ngắc, hiển nhiên là bị điểm rất nhiều huyệt đạo. Thiên Tôn cũng bảo muốn bắt sống loại người này chỉ có mỗi Ân Hậu, hai vị lão gia tử biết cách nào để đối phó với loại “người sáp” này.



...



Trận này hữu kinh vô hiểm thắng được rất đẹp, quan trọng nhất là còn bắt sống được tù binh, từ trong miệng chúng hẳn là có thể hỏi ra không ít manh mối của Ác Đế Thành.



Mà thú vị nhất chính là Liệt Tâm Dương sau khi tạm gác cơn mê trai với Ân Hậu thì chợt nhận ra trong số đông đảo tù binh có cả vị “ái phi” đã trộm mất chìa khóa Hỏa Luyện Cung của hắn. Mục đích của kẻ này quả nhiên là ngăn cản không cho mọi người tiến vào Hỏa Luyện Cung, chìa khóa vẫn còn ở ngay trên người hắn, sau khi lục soát được thì trả lại cho Liệt Tâm Dương.



Liệt Tâm Dương mở cửa Hỏa Luyện Cung để mọi người vào “tham quan” một chút.



Nhưng sau khi mở cửa ra thì mới phát hiện kết cấu bên trong của Hỏa Luyện Cung đã gần như sụp xuống, đèn đá đã vỡ vụn toàn bộ, những cây cột trụ khổng lồ cùng trần mái vòm đều xuất hiện rất nhiều vết nứt.



Bạch Ngọc Đường không thể không tiếc rẻ mà lắc đầu. “Sẽ sụp nhanh thôi!”



Triệu Phổ vỗ vai Liệt Tâm Dương —— quốc bảo coi như không còn, thôi xây lại thành mộ phần đi, dù sao phong thủy chỗ này cũng rất tốt.



...



Tiểu Lương Tử dựa theo lệnh của Triệu Phổ hỗ trợ mang Tắc Lặc đến, Tắc Lặc dường như không hứng thú gì với Hỏa Luyện Cung, Trâu Lương “giao lưu” với nó một chút rồi báo với Triệu Phổ —— Hỏa Luyện Cung không hề có nguồn nước như trong truyền thuyết!



Triệu Phổ hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, xem ra nguồn nước năm đó Ưng Vương phát hiện phân tán ở khắp nơi, một khi đã như vậy thì không cần phải lo lắng!



...



Lo lắng ánh nắng đến tróc da vào ban ngày của Hỏa Luyện Thành cùng với rất nhiều việc cần phải xử lý sau trận chiến, mọi người nhanh chóng thu dọn hành lý, tự mình áp giải “Độc Hỏa”, suốt đêm chạy về Hắc Phong Thành...



~Hoàn vụ án thứ tư~