Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 99 : Thần tích
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Hồng Tề Thiên nhờ phủ Khai Phong hỗ trợ điều tra về “thôn Tông Tổ”.
Tuy quả thật Tông Tổ khiến cho người người phải căm giận nhưng manh mối lại quá ít, không thể nào xuống tay.
Mấy năm nay Hắc Phong Thành càng ngày càng lớn mạnh nên Tây Vực cũng càng thêm thái bình, mặt khác, Triệu Phổ con người này tuy không quan tâm đến ngai vị Hoàng đế nhưng khí thế bá chủ một phương vẫn có đủ, như thành ngữ có câu, có thái bình hay không thì phải xem vị vương ở đó có trấn được yêu ma không?!
Từ khi Tây Vực có vị Tôn thần Triệu Phổ này thì đám yêu ma quỷ quái trước kia đều trốn sạch, không cần nói nhiều, ngay cả vị “Tông Tổ” kia cũng ít nhất hơn mười năm không xuất hiện ở Tây Vực rồi.
Tuy căn cứ theo sách vở ghi chép thì người từng giao đấu chính diện với Tông Tổ rất giống ngoại công Lục Thiên Hàn của Bạch Ngọc Đường... nhưng đây cũng là chuyện năm mươi năm về trước, qua nhiều năm như vậy còn có thể tra ra được sao?
Tông Tổ hại rất nhiều người, nếu có thể thì mọi người của phủ Khai Phong đều muốn bắt chúng về chịu sự trừng phạt của pháp luật, như vậy cần phải bắt tay điều tra từ đâu?
“Bằng không bắt tay điều tra từ chỗ có nhiều dấu vết của thôn Tông Tổ trước?” Công Tôn gật đầu.
Triển Chiêu gật đầu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngoại công có thể giúp đỡ không?”
Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ —— dạo này trời càng lúc càng nóng, muốn ngoại công của hắn rời khỏi Băng Nguyên Đảo phỏng chừng rất khó khăn.
“Viết phong thư hỏi thử?” Triệu Phổ đề nghị.
“Ừm... Không bằng đi về một chuyến hỏi người đi?!” Bạch Ngọc Đường nói. “Ta cưỡi Yêu Yêu về, cả đi cả về mất nhiều lắm chỉ năm ngày.”
“Ta cũng đi!” Triển Chiên còn chưa từng được đến Băng Nguyên Đảo.
Tuy những người khác đều muốn đi nhưng lo lắng nếu muốn Yêu Yêu bay nhanh thì không thể mang theo quá nhiều người, cuối cùng vẫn chỉ có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi một chuyến đến cực Bắc…
Triệu Phổ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc gia tăng số lượng Hải Long Tích, nếu có nhiều con hơn thì tốt quá, Hải Long Tích mà bay thì đi tới đi lui giữa Hắc Phong Thành và Khai Phong chỉ mất có hai ngày là đủ.
...
Dùng bữa xong thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thu dọn ít hành lý đơn giản, an vị trên lưng Yêu Yêu khởi hành bay đến cực Bắc.
Yêu Yêu được Bạch Ngọc Đường dưỡng đến “cường tráng phì nhiêu”, sải cánh đã rộng hơn lúc trước gấp đôi.
Triển Chiêu vươn tay vỗ cái bụng phì phì của Yêu Yêu, “Mày xác định mày bay được chứ?”
Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu cảm giác có người đang vỗ bụng mình... cúi đầu thì thấy Tiểu Tứ Tử không biết từ chỗ nào chui ra, đang bĩu môi vỗ bụng của hắn.
Triển Chiêu không hiểu mà nhìn Tiểu Tứ Tử.
Bên cạnh Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống đưa tay xoa đầu Tiểu Tứ Tử. “Tiểu Tứ Tử, loại người ăn nhiều mà lại không mập có phải rất đáng ghét không?”
“Vâng!” Tiểu Tứ Tử ra sức gật đầu, vừa liếc Triển Chiêu một cái. “Cháu hơi ghét Miêu Miêu rồi đó...”
Triển Chiêu hít một hơi khí lạnh —— bị Tiểu Tứ Tử ghét rồi...
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Yêu Yêu, nghiêng người đi lên vẫy tay với Triển Chiêu.
Tiểu Tứ Tử nhảy tưng tưng bên cạnh Yêu Yêu. “Cháu đi với!”
Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, hỏi. “Cha cháu đâu?”
Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang nhảy.
Tiểu Tứ Tử cũng lắc đầu, “Cũng hay khi dễ phu tử như Cửu Cửu ạ?”
“Không hẳn là khi dễ.” Bạch Ngọc Đường nói. “Nghe nói khi ngoại công còn trẻ rất kiêu ngạo, tính cách quái dị, thái gia của ta cảm thấy nếu ngoại công cứ như vậy thì không tốt cho lắm, sau đó có người giới thiệu với thái gia vị phu tử này.”
(*) Thái gia là ông cố
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử tò mò, “Thế vị phu tử này ở chung với Lục lão gia tử được chứ?”
“Ta nghe đồn…” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Vị phu tử này có thể trị ngoại công ta đến chặt chẽ.”
“Thật sao?!” Triển Chiêu cảm thấy không thể tin nổi.
“Thật, ông ấy hằng năm đều ở cực Bắc, thỉnh thoảng mới ra ngoài dạo chơi một vòng.” Bạch Ngọc Đường nói. “Chỉ là không hợp lắm với sư phụ ta, gặp mặt liền gây gổ.”
Triển Chiêu hỏi. “Vị phu tử đó tên gì vậy?”
“Nói đến cũng khéo, ông ấy có cùng họ với Tiểu Tứ Tử và Công Tôn tiên sinh.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười. “Họ kép Công Tôn, tên chỉ có một chữ ‘Mỗ’”.
(*)Mỗ có nghĩa là cái gì, nào đó, dùng cho một người hay một vật có tên nhưng không nói ra, thường dùng để tự xưng. Nhưng người này lại dùng chữ “Mỗ” làm tên thật.
Triển Chiêu lại lắp bắp kinh hãi, “Công Tôn Mỗ? Vị Công Tôn Mỗ không gì là không biết kia sao?”
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên hỏi Triển Chiêu, “Không gì không biết ạ?”
“Tiểu Tứ Tử, ông ấy chính là đại tài tử đó, lại nói có phải nhà Công Tôn của cháu chuyên sinh ra tài tử không?” Triển Chiêu lắc Tiểu Tứ Tử nghiêm trang nói. “Ta thường nghe mấy lão nhân gia ở Ma Cung nhắc tới ông ấy, Tiểu Họa Thư nói ông ấy là người có học vấn cao nhất đương thời.”
Tiểu Tứ Tử tròn mắt mong chờ mà nhìn Bạch Ngọc Đường, “Vậy khi Bạch Bạch còn bé cũng theo ông ấy học ạ?”
“Ngược lại không có, ta rất ít khi ở cực Bắc, bất quá khi đọc sách viết chữ thì ngẫu nhiên ông ấy sẽ xuất hiện tán gẫu với ta vài câu.” Bạch Ngọc Đường thấy hai mắt Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đều đang lấp lánh, bất đắc dĩ xua tay. “Chỉ là một lão nhân ba hoa hay đi lừa rượu mà thôi.”
“Lão nhân...” Tiểu Tứ Tử giơ tay ra đếm ngón, “Nhưng mà… khi cháu thấy ông ấy thì cảm giác không khác với tuổi của phụ thân là bao.”
“Bây giờ dáng vẻ của ông ấy vẫn vậy.” Bạch Ngọc Đường bảo. “Ta cũng từng hỏi qua ông ấy vấn đề này, ông ấy không có võ nghệ cao cường như sư phụ của ta và ngoại công của Miêu Nhi, thậm chí ta còn không biết ông ấy có võ công hay không nữa mà lại có được tuổi xanh xuân vĩnh viễn.”
“Quả thật... trong các truyền thuyết về Công Tôn Mỗ cũng không hề đề cập đến việc ông ấy có võ công.” Triển Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái. “Vậy rốt cuộc ông ấy bao nhiêu tuổi? Ít nhất cũng phải cả trăm tuổi rồi? Không có võ công mà hơn trăm tuổi vẫn còn có thể trẻ trung như vậy?”
“Vì sao ông ấy lại không già đi?” Tiểu Tứ Tử hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Ông ấy bảo đây là bí mật, sau này mới nói cho ta biết.”
“Lần này chúng ta có thể gặp ông ấy?” Triển Chiêu không hiểu sao trở nên rất hưng phấn.
“Hẳn là vậy.” Bạch Ngọc Đường nói. “Bất quá ông ấy ở gần ôn tuyền trên núi vì dưới chân núi rất lạnh nên không thường ra ngoài.”
“Cực Bắc ít người ở, ông ấy trốn ở trong núi làm gì?” Triển Chiêu không hiểu.
“Đọc sách!” Bạch Ngọc Đường hỏi hai người. “Trong Long Đồ Các có nhiều sách phải không?”
Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều gật đầu.
“Chỗ ông ấy ở sách còn nhiều hơn Long Đồ Các mấy lần.” Bạch Ngọc Đường nói xong, nhắc nhở. “Người này nói rất nhiều, nếu các ngươi gặp ông ấy thì đừng để bị ông ta chọc cho tức chết.”
Nhưng nhìn lại Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, cả hai người hoàn toàn không nghe thấy gì mà đều đang rất hưng phấn —— Thần nhân! Không chỉ có thể thấy Thần tích mà còn có thể gặp Thần nhân nữa!