Hải Âu Chi Thương
Chương 1 :
Ngày đăng: 23:23 21/04/20
Nguyên Võ Kinh sợ hãi trốn sau lưng Trương bà bà, sợ sệt nhìn nữ nhân từ đại trạch trước mắt tiến tới. Nữ nhân đội một chiếc mũ có đính châu ngọc, mặc một bộ y phục bằng tơ lụa màu sắc diễm lệ, một đôi mắt sắc sảo, cùng một đôi môi đỏ tươi.
Nữ nhân hơi nhíu mày nhìn Võ Kinh chỉ lộ ra nửa cái đầu: “Tiểu hài tử này sợ rằng không được ba. Thằng bé còn nhỏ quá.”
“Không nhỏ không nhỏ. Hài tử của những gia đình nghèo khổ vốn không được ăn no, nên bọn chúng không được cao lớn. Thằng bé này năm nay cũng đã mười bốn tuổi rồi. Nếu không phải nương nó mất sớm, không còn ai chăm sóc nó, tôi cũng sẽ không mang nó tới đây làm phiền xá nhị tỷ đâu.”
“Tôi biết người Trần gia rất tốt, nhất là Xá nhị tỷ tâm bồ tát không đành lòng nhìn thấy người khác bị khổ, bởi thế hôm nay tôi mang thằng bé này tới. Hài tử này đừng nhìn nó nhỏ, nó vốn rất chịu khó, nương nó mới mất cũng có thể xem như một nữ nhân tri thư đạt lý (có tri thức hiểu lễ nghĩa) trong thôn tôi, thằng bé này vừa hiểu chuyện lại thông minh. Tiểu Võ, mau tới bái kiến Xá nhị dì đi.”
Tiểu Võ vừa được nhắc tới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Trương bà bà đầy nếp nhăn, đôi mắt đã vẩn đục nhưng vẫn lộ ra vẻ hiền lành, lại quay đầu nhìn khuôn mặt xa lạ phía trước, đôi mắt sắc bén kia đang cẩn thận đánh giá chính, lo lắng, tiểu Võ khẽ kêu: “Xá nhị dì, hảo.”
Nhíu nhíu mày, nữ nhân cầm lấy tay tiểu Võ tỉ mỉ đánh giá: “Thanh âm sao nhỏ vậy. Nói to hơn nữa. Ở đây không giống với ở quê, không được như vậy với người chưa từng gặp mặt, nếu thế sẽ làm mất mặt Trần gia. Sao người lại gầy như vậy chứ, được rồi. Nó có bệnh gì không?”
“Không, không. Đừng xem thường hài tử này dáng người vừa nhỏ vừa gầy, thằng bé từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bị bệnh. Hài tử của những người nghèo chúng tôi vốn mệnh tiện, nhưng được cái sức khỏe rất tốt.” Trương bà bà vội vàng giải thích.
“Được rồi, xem như nể mặt Trương bà bà ngươi, ta sẽ nhận thằng bé. Hiện giờ trong phòng thiếu gia cũng đang thiếu một đứa sai vặt, nhưng nếu nó phạm lỗi, ta cũng sẽ không bao che đâu.”
Nữ nhân miễn cưỡng đồng ý.
“Cảm tạ Xá nhị tỷ.” Thân thể già nua cúi thấp người, hèn mọn cảm tạ nhiều lần.
Tiểu Võ nhìn bàn tay khô vàng đầy nếp nhăn đang cầm chính tay mình, lại nhìn Trương bà bà đang chậm rãi ngồi xuống. Nó cũng biết số phận nó đã bắt đầu thay đổi.
“Phu nhân, nếu ngài đã thích nó, không bằng để nó ở lại quý phủ làm việc.”
“Ân, ta rất thích nó. Lão gia, vậy chúng ta lưu nó lại đi.” Quay đầu lại, Trần phu nhân nhẹ giọng hỏi người đứng đầu Trần gia, Trần Chi Hùng, thô mi mắt to, mũi thẳng cằm vuông, dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy sinh lực.
“Nếu phu nhân thích, vậy cứ theo ý phu nhân.”
“Tốt lắm, Xá Lan, hài tử này cứ để lại Trần gia đi. Ta thấy nó cùng Hưng nhi tuổi tác không sai biệt lắm, cũng muốn nó đi hầu hạ nhị thiếu gia. Bất quá ta cũng không muốn miễn cưỡng, ngươi biết nhị nhi tử của ta rồi đấy.”
“Cảm tạ lão gia phu nhân.” Đang trong lúc bối rối, Võ Kinh cộc lộc nói.
“Hồng Ngọc.” Phu nhân nhẹ giọng kêu, chỉ chốc lát từ trong phòng đi ra một nữ tử. Thị nữ một thân phấn hồng, mặt tròn tròn vẫn còn một chút vẻ trẻ con.
“Phu nhân.”
“Hồng Ngọc, ngươi dẫn hài tử này đi. Từ nay nó sẽ ở tại phòng nhị thiếu gia. Hài tử, ngươi đi theo Hồng Ngọc ba, tha sẽ sắp xếp cho ngươi.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Một trước một sau, Võ Kinh tựu đi theo ra khỏi phòng khách.