Hai Cậu Trúc Mã

Chương 11 :

Ngày đăng: 19:00 19/04/20


Thầy Lý phải đi công tác, sang trường đại học ở tỉnh bên để huấn luyện, một tuần.



“Lúc em không ở nhà anh phải chăm sóc Bánh Bao cho tốt đấy.” Lý Bất Đổng ôm chó vào lòng, thân mật hôn miệng nó.



“Yên tâm đi, chăm sóc con chó ngốc này chỉ là chuyện nhỏ.” Lý Nhất Minh đặt tay lên đầu thầy Lý xoa xoa, đi công tác là phát minh bết bát nhất trên thế giới này, “Nhóc ngốc này, không có anh chăm sóc, còn không bằng con chó ngốc đâu.”



“Này này này, gì mà chó ngốc, nó có tên có tuổi đàng hoàng.” Lý Bánh Bao, cái tên vừa chất phác vừa đáng yêu thế này, cậu lại hôn một cái, luật sư Lý trợn mắt, cũng may bọn họ không thể có con, nếu không chắc tên của chúng sẽ là Lý Sủi Cảo, Lý Mì Sợi, Lý Bánh Trôi gì đó, anh tự cảm thấy rất thú vị, liền cười ra tiếng, Lý Bất Đổng chả hiểu mô tê gì nhìn về phía anh, “Anh cười cái gì?”



“Căn tin đại học K nghe đồn nấu ngon lắm, đừng có ăn thức ăn nhanh, ăn gì bổ dưỡng ấy. Quần áo cũng phải mang nhiều lên, đừng để bị bệnh, không có anh bên cạnh chẳng ai chăm sóc em đâu.”



“Nhất Minh~” Thầy Lý lại không muốn đi, giống như hồi đi dạy cho trẻ em vùng sâu, sự dịu dàng của Lý Nhất Minh, thật làm cho người ta lưu luyến. Cậu thả Bánh Bao xuống, ngồi bên cạnh Lý Nhất Minh, “Chiều chủ nhật em đi xe buýt về trường học.”



“Ừm.”



“Anh không tới đón em hả?”



“Đón em làm gì, có phải không biết đường về nhà đâu.”



“Hừ ╭(╯^╰)╮ “



Thầy Lý dỗi rồi, luật sư Lý đè cậu lên ghế sô pha hôn hôn, “Đón chứ, dẫn Lý Bánh Bao đi đón em.”



Lý Bất Đổng nhìn anh nhịn cười, “Lý Nhất Minh em mới vừa hôn Bánh Bao đấy, ha ha ha ha ha ha.”
“Em mà khó chịu thì không cho gọi điện thoại về khóc.”



“Em không thèm khóc.”



“Thầy Lý của chúng ta lớn rồi, thấy không khỏe cũng sẽ không khóc, vậy tối hôm qua tại sao khóc?”



“Tạm biệt, bọn họ gọi em tới nói chuyện rồi!” Thầy Lý thẹn quá hóa giận.



Hôm về nhà, Lý Nhất Minh không chỉ có thực hiện lời hứa tới đón cậu, còn trực tiếp lái xe tới đại học K, đến cổng trường mới gọi cho Lý Bất Đổng.



“Đang làm gì thế bảo bối?”



“Đang dọn đồ buổi chiều về đến nhà, anh đã hứa tới đón em rồi đấy.” Mang theo giọng điệu nũng nịu, Lý Nhất Minh nghe mà sảng khoái.



“Hai hôm trước em nói ở căn tin có mì gì ngon?”



“Mì dao cạo.” (*)



“Vậy em mời anh ăn đi thầy Lý, anh đang ở cổng trường đây.”



(*) mì dao cạo: là 1 trong mười loại mì nổi tiếng nhất TQ, dùng dao để gọt bột. Ở Sài Gòn mình thấy có tiệm bán loại mì tương tự gọi là “mì gọt”, tính để vậy nhưng thấy trên các web hay gọi mì này là mì dao cạo.



Lý Bất Đổng có người nhà tới đón, liền nói tạm biệt với các thầy cô khác, tay cậu từ khi nhìn thấy Lý Nhất Minh thì không hề rời khỏi tay anh, bạn nói xem người này sao lại biết tạo bất ngờ thế chứ, “Anh muốn ăn mì dao cạo đó sao? Có muốn ăn những món khác không, bánh bao cũng ngon lắm.”



“Thầy Lý mua cái gì cũng được, chúng ta hồi đại học chưa từng ăn ở căn tin đấy.”



“Anh nấu ngon hơn căn tin!” Lý Bất Đổng lập tức khích lệ, bởi vì cậu kén ăn, Lý Nhất Minh đều mua đồ về nấu, trừ phi thực sự không kịp, số lần hai người họ ăn ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay.



“Vậy chúng ta mau về nhà đi, Bánh Bao nhớ em đấy… Anh càng nhớ em hơn.”