Hải Dương

Chương 10 :

Ngày đăng: 14:04 18/04/20


Vừa cầm lấy máy sấy, Hoa Đào đã nhìn thấy anh cầm một hộp cơm và một lon coca đặt trước mặt mình.



“Ách…. Tôi không muốn ăn….” Còn rất muốn ói, cô cười cười xin lỗi, “Mọi người cứ ăn đi.”



Anh không nói gì, đưa mấy hộp cơm còn lại cho ba đứa bé rồi ngồi xuống bên cạnh cô.



Một người lớn và ba đứa bé rất nhanh ăn xong bữa trưa.



Buổi trưa, ánh mặt trời lên cao, bên ngoài nhiệt độ như hỏa diệm sơn, cô nhìn đường nhựa bên ngoài giống như đang bị mặt trời nung chảy.



May mắn là tầng một của nhà hàng có máy lạnh với công suất lớn, nếu không cô sợ rằng sống không quá 30 phút.



Mượn anh điện thoại thông báo cho A Linh và Tiểu Quyên nghỉ ngơi một ngày. Cô ngồi xuống, nhìn ba đứa nhóc, lúc ăn cơm vẫn trầm mặc như thường.



Nhìn ba đứa nhóc ở trước mặt, lại nhìn đầu trọc khổng lồ ở bên cạnh, không chịu nổi không khí yên lặng, cô lên tiếng hỏi.



“Mấy đứa trẻ sao lại ở cùng anh?” Ba đứa bé là cô nhi, anh ta nhận nuôi bọn trẻ sao? Nhưng anh ta chỉ có một mình, cũng không phù hợp để nhận nuôi.



“Bằng hữu gửi.” Anh mở miệng.



“Bằng hữu?” Cô chớp chớp hai mắt to đen nhánh, nhìn anh.



“Cảnh Dã và Hiểu Dạ.” Nhìn ba đứa bé vùi đầu ăn cơm anh nói: “Cô đã gặp.”



“A! hai vợ chồng kia?”



“Ừ.”



“Tại sao lại gửi cho anh trông?” Cô lại hỏi.



“Bọn họ không rảnh.”



Cô chớp mắt mấy cái, nhìn ba đứa bé trước mắt, sau đó nhìn anh, không tự chủ mỉm cười.




“Đồ Hải Dương?” cô mỉm cười đọc lại một lần.



“Ừ.” Anh đáp lại, sau đó lại cắn một miếng sandwich.



Cô chống cằm, cười vui vẻ.



Thật ra thì đã sớm biết tên anh, nhưng muốn nghe anh chính miệng nói với mình.



“Đồ, Hải, Dương.” Cô nghiền ngẫm từng chữ, nói lại một lần.



Anh nhíu mày cảnh giác nhìn cô.



Nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô bật cười, nhìn anh nói: “Tôi họ Hà, trong từ thế nào, đào trong từ hoa đào, Hà Đào Hoa.” (cái này chém)



Anh nhì cô, nửa câu cũng không nói, trầm mặc một lúc, mới đáp lại, “Ừ.”



Chẳng biết tại sao, một tiếng “Ừ” của anh khiến tâm trạng cô lại vui vẻ, cả ngày làm việc mang theo nụ cười.



Cứ thế sau 5:00 cô rảnh rỗi sẽ mang điểm tâm hoặc bữa tôi qua cho bọn họ.



Anh hoàn toàn không phản đối, thậm chí khi cô đóng cửa tiệm, anh cũng rất đúng lúc có mặt.



Kể từ sau khi xảy ra vụ cưỡng bức, anh mắc đèn ở tường rào giữa hai nhà, ngọn đèn kia vừa dúng chiếu sáng toàn bộ góc khuất.



Thật ra cô chưa hề nói, nhưng anh lại biết cô sợ hãi, luôn xuất hiện những lúc cô cảm thấy lo lắng.



Anh trầm mặc ít nói, lại có vẻ không thèm để ý đến lời của cô, chỉ thi thoảng đáp ứng một hai câu, hay có lúc hơi nâng khóe miệng.



Bởi vì sợ, bởi vì cô đơn, bởi vì tĩnh mịch, cô lúc rảnh mặt dày chạy tới tiệm của anh, đưa điểm tâm ngọt cùng đô ăn, sau đó dù cô nói nhiều một chút, thích lo chuyện bao đồng một chút, bọn họ cũng dễ dàng tha thứ cho cô.



Cô thích anh, cũng thích ba đứa bé trầm mặc ít nói kia.