Hải Dương
Chương 12 :
Ngày đăng: 14:04 18/04/20
“Đây là… anh mua?”
“Ừ.”
“Tặng cho tôi?”
“Ừ.”
“Cho nên, là anh mua tặng cho tôi?”
“Đúng.” Nhìn cô vẻ mặt hoài nghi, anh mở miệng giải thích, “Coi như tiền ăn buổi sáng mấy ngày qua.”
“A, không có gì…. Ha ha” Anh trả lời chắc chắn như vậy, cô len lén vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ lí do gì, chỉ cần anh không phải đồng tình luyến ái là—— đợi chút, hình như còn có chỗ không đúng?
“Làm sao anh biết số đo của tôi?” Cô vừa nghĩ đến bật thốt lên, đợi khi hỏi xong mới phát giác được, xấu hổ, lúng túng nhưng không kịp thu hồi, ai biết anh lại trả lời một câu.
“Cô nói.”
“Tôi nói? Nói lúc nào?” Cô hai mắt mở lớn, mặt đầy vẻ kinh ngạc, nghi ngờ, đỏ mặt nói: “Tôi làm sao có thể cùng anh…. Nói chuyện này.”
“Lúc nào nói? Chắc là hôm tôi mời cô uống bia.” Anh nhíu mày lấy tay vuốt cằm, rất nỗ lực suy nghĩ một chút, sau đó vẻ mặt thành thật nói: “Đúng rồi, cô nói cái gì áo ngực giống bệnh đậu mùa, ngực lớn vạn tuế, chính xác, tôi nhớ cô còn kéo áo xuống cho tôi xem cái áo ngực giống bệnh đậu mùa đó.”
Rầm!
Cô nghe mà giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, gương mặt hồng gần như bốc khói.
“Á… nói bậy! Tôi… tôi mới…..”
Anh không lên tiếng chỉ mỉm cười nhìn cô, thấy mặt cô càng ngày càng đỏ, càng ngày càng chột dạ, lời nói kháng nghị phía sau toàn bộ không dám nói ra miệng.
Đáng ghét, hình dung áo ngực giống “bệnh đậu mùa” đây chính xác là lời nói của cô, nhưng cô bình thường chỉ dám nói với những người cùng phái, hoặc ở trong lòng thầm suy nghĩ.
Trời ạ, cô tại sao lại làm ra chuyện mất mặt như thế?
Chưa hề nghĩ tới, người đàn ông cao to như anh lại có những tâm tư tinh tế như thế.
Cứ thế, một lần rồi một lần, ánh mắt của cô không thể rời khỏi hình dáng của anh.
Không biết từ lúc nào, cô phát hiện ra mình không tự giác mỉm cười ngây ngốc trước anh, không tự chủ được muốn chạm vào anh, tìm cơ hội đến gần anh….
Khẽ vuốt ve áo lót xinh đẹp khêu gươi, cô mỉm cười ngượng ngùng, cắn môi dưới.
Anh cũng có chút thích cô phải không?
Nếu không làm sao lại tặng cô áo lót?
Bạn bè khác phái bình thường không thể nào tốn tâm tư đi mua những đồ riêng tư như vậy?
Nhưng… Nhưng anh chưa bao giờ có những cử chỉ đặc biệt….
“A a … thật là phiền…..”
Cô ôm áo lót xinh đẹp ngã xuống giường, ở trên giường lăn vài vòng, phiền não rên rỉ gào khóc, lại không cẩn thận lăn khỏi giường, bịch một tiếng rơi xuống đất.
Nguy hiểm thật, không ai thấy.
Cô le lưỡi, đỏ mặt chột dạ ngồi dậy, liếc mắt nhìn cửa sổ rộng mở phía đối diện, ba cậu bé sáu đôi mắt bồ câu, không chớp nhìn cô chằm chằm.
“Á” cô hét lớn, cả gương mặt đỏ bừng, nằm lên bệ cửa sổ cùng ba đứa nhóc, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cô cực kì lúng túng, giơ tay, theo thói quen vẫy vẫy tay chào mấy đứa nhóc.
Mấy đứa thấy vậy, cũng bắt chiếc giơ giơ tay vẫy lại.
Cô cười gượng hai tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất bò dậy, chạy xuống lầu dưới lái xe đi mua đồ.