Hải Dương

Chương 2 :

Ngày đăng: 14:04 18/04/20


Tháng tám.



Mùa hè nắng chói chang.



Đường đi bộ hơi nóng bốc lên, hoa cỏ cây cối đều rũ xuống.



Nơi phía xa, màu xanh của trời và màu xanh của biển nối thành một mảnh, từng đợt gió nóng thổi tới.



Tiếng pháo nổ liên tiếp vang lên!



Giữa trưa, người đàn ông ngồi trước máy vi tính duỗi ngón tay, đẩy nhẹ cửa chớp nhìn ra ngoài.



Nhà hàng bên cạnh, trên cửa treo một dây pháo ngũ sắc đang nổ đùng đoàng, khói trắng theo tiếng pháo tràn ngập giữa không trung, trong sân có một cô gái đang bịt tai nheo mắt, vẻ mặt vui vẻ đứng cách chỗ đốt pháo thật xa.



Cô gái có mái tóc ngắn, mặc một chiếc áo hai dây màu trắng, quần dài màu lam, chân đi đôi xăng đan, nhưng anh chú ý đầu tiên đó là dáng người rất đẹp của cô, ngực lớn- eo nhỏ.



Không phải là cố ý muốn nhìn, nhưng bộ ngực của cô thật sự rất “hùng vĩ”, làm cho người ta không muốn chú ý cũng khó.



Cô gái ngực lớn.



Anh nhíu mày, nhìn cô sau khi tiếng pháo vừa dứt, mới thận trọng bước đến kiểm tra xác pháo.



Pháo, lẵng hoa, bảng hiệu mới.



Anh nhanh chóng hiểu rõ, cô gái ngực lớn này ở cách vách mở nhà hàng.



Mấy hôm nay, anh biết có người đang sửa sang ngôi nhà đổ nát giống như nhà ma ở bên cạnh, nhưng không có chú ý, cũng muốn mở nhà hàng sao?



“Chú Hải Dương, ăn cơm!”



Giọng nói của tiểu Lam dưới lầu truyền đến, anh nghe tiếng rút tay, cửa chớp quay về chỗ cũ, đứng dậy xuống lầu dùng cơm.
“Mấy đứa bây giờ đang ở tại chỗ của ta, muốn ở đây, thì phải tuân thủ quy định của nơi này.” Anh nhìn đứa bé lớn nhất, mở miệng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, lúc ăn cơm, ta muốn mấy đứa phải ngồi đúng vị trí ăn cơm, cần tắm rửa thì tắm rửa, cần đi ngủ thì đi ngủ, có biết không?”



Mấy đứa nhóc chỉ im lặng.



“Được.” Hải Dương nhìn về phía tiểu Lam gật đầu ra hiệu.



Tiểu Lam hiểu ý lập tức đến xới cơm giúp ba người.



“Ăn.” Anh nói.



Ba đứa nhóc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một lúc, mới đưa tay cầm lấy chén cơm trước mặt.



Hải Dương hài lòng nhìn động tác của bọn chúng, sau đó mới cầm thìa lên ăn cơm của mình, một lúc sau chén cơm cà ri đầy ắp như ngọn núi nhỏ nhanh chóng bị anh càn quét sạch sẽ.



Kể từ sau lần đó, ba đứa nhóc tương đối nghe lời, ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ.



Mỗi buổi sáng, anh vẫn như cũ rời giường, chạy tập thể dục quanh bờ biển hai mươi cây số, sau đó thuận tiện mua bữa ăn sáng về cho ba tiểu tử kia.



Bọn nhóc ăn xong, sẽ theo chỉ thị của anh, chuẩn bị mở cửa tiệm.



Tiểu Lam vẫn còn trong thời gian nghỉ hè, thỉnh thoảng sẽ tới nhà hàng phụ giúp, cô đặc biệt chú ý chăm sóc cậu bé nhỏ nhất, cậu bé luôn trầm mặc, nhưng so với cô bé Hiểu Dạ mang về còn bình thường hơn nhiều, ít nhất thi thoảng cậu bé cũng có phản ứng.



Một đứa khác lớn hơn một chút, cũng như thế yên tĩnh trầm mặc, nhưng chỉ cần anh mở miệng, bọn chúng sẽ đem chuyện anh giao phó làm xong, gọn gàng, ít ra cũng có chút thông minh.



Mặc dù trong tiệm vẫn như cũ không có khách, nhưng sau giữa trưa thưởng thức một ly bia lạnh, buổi tối ngắm sao, thời điểm nhàm chán có thể nghe chút nhạc, hay lên mạng chơi cờ.



Cuộc sống, khôi phục lại quy luật, anh thích loại quy luật này.



Đơn giản, bình thường, yên ả.