Hải Dương

Chương 23 :

Ngày đăng: 14:05 18/04/20


Cậu bé mím môi, nhìn chằm chằm tờ giấy kia, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy, một giây tiếp theo, con ngươi của cậu bé mở lớn, trên trán đổ mồi hôi hột, cậu bé nắm thật chặt tờ giấy trong tay, cả người lảo đảo ngã xuống dưới đất.



Hai tay chống vào sân cỏ, tay phải nắm chặt tờ giấy không buông ra.



"Tiểu Hoàng!" Tiểu Lam sợ hết hồn, xông lại muốn đỡ cậu bé, lại bị Hải Dương giữ lại.



"Đừng động vào cậu ta!" Hải Dương lạnh giọng nói.



"Nhưng cậu ta——" tiểu Lam hoảng hốt mở miệng, lại thấy chú Hải Dương sắc mặt lãnh khốc dọa người, giọng nói bất chợt ngừng lại.



"Tôi không sao..."



Nghe được giọng nói của tiểu Hoàng, tiểu Lam quay đầu lại, chỉ thấy cả người cậu đang quỳ trên đất thở, trong tay vẫn nắm chặt tờ giấy, con ngươi đen nhánh sáng rực đến dọa người.



"Cô ấy ở đâu?"



"Thuyền...." Môi cậu trắng bệch, run giọng mở miệng.



"Một con thuyền?"



Cậu bé thở dốc, mở mắt ra, yếu đuối cố gắng tìm tên cảng, sau khi nhìn một lần, lắc đầu: "Không phải thuyền lớn..."



"Rất nhiều..." Cậu bé đưa tay run rẩy, chỉ về mặt biển phía đông bắc, "Nơi đó.... trên biển...cá voi trên trời.... thuyền bên cạnh... chữ thứ ba nước sơn...."



"Đủ rồi." Hải Dương ôm lấy cậu bé, thấy cậu bé toàn thân run rẩy, anh cắn chặt răng nói: "Thật xin lỗi."



"Cháu... thích... Đào Hoa...." tờ giấy trong tay rơi xuống, cậu bé yếu đuối dựa vào vai anh, giọng nói đứt quãng: "Đừng để... người kia... tổn thương chị ấy..."



"Chú biết." Anh siết chặt tay, khàn giọng mở miệng, "Cám ơn!"



Cậu bé an tâm nhắm mắt lại.



Hải Dương đưa cậu bé cho Mạc Sâm, "Chăm sóc cậu bé."
Đào Hoa trợn to mắt, sắc mặt trắng bệch.



Chết tiệt, người này chính là kẻ điên!



Cô vẫn nghĩ người nước ngoài này không phải muốn giết bọn họ, bằng không vừa rồi đã động thủ trong tiệm, cần gì phải đem cô và tiểu Quyên trói đến đây? Nhưng khi nhìn lại tình huống này, tất nhiên cô biết đại nạn đã đến——



Ý nghĩ vừa thoáng qua, đối phương đã nổ súng, cô không chút suy nghĩ quay người lại đụng ngã tiểu Quyên, nhưng đạn vẫn xuyên qua thân thể cô.



Tiểu Quyên ôm lấy cô thét chói tai, nhưng một âm thanh gầm thét khác lại lấn át tất cả.



"Đào Hoa!"



Vừa lên boong thuyền, Hải Dương nhìn thấy Đào Hoa trúng đạn ngã xuống, anh nhìn cô trúng đạn, nhìn cô ngã xuống, máu tươi bay ra giữa không trung, nhiễm đỏ cả mắt anh.



Phát hiện mình tới chậm một bước, tâm trạng anh sụp đổ, hình ảnh của cô toàn bộ hiện ra trước mắt anh.



Cô đứng trên tảng đá lén nhìn anh, cô núp trong ngực anh khóc thút thít, cô ngồi trên đùi anh oán trách, cô làm ảo thuật cho bọn nhỏ xem, cô cười đi về phía anh, gọi tên anh, cô đưa tay ôm anh, cô tò mò muốn sờ đầu trọc của anh, cô thấp thỏm lấy hết dũng khí nói yêu anh, vịn cổ anh cưỡng hôn anh——



Đồ Hải Dương, em yêu anh!



Buổi chiều, cô còn tức giận trừng mắt nói với anh, bây giờ, cô lại trúng đạn ngã xuống đất, chết trước mặt anh!



Tất cả hình ảnh đều bị máu nhuộm đỏ một mảnh, giây thần kinh lí trí cuối cùng sót lại hoàn toàn bị đứt lìa, anh gầm lên, cặp mắt đỏ ngầu đi thẳng về phía trước.



"Carlos——"



Tiếng súng không ngừng vang lên, đạn bay xẹt qua gương mặt anh, bả vai, eo, bắp đùi, anh cũng không dừng lại, giống như quỷ thần nhanh chóng vọt đến trước mắt Carlos.



Một chiếc thuyền khác đang tiến sát vào thuyền đánh cá, sau khi nghe được tiếng súng đầu tiên vang lên lập tức đi tới, Mạc Sâm trên thuyền nhìn thấy Đào Hoa bị trúng đạn, trong lòng thầm kêu không ổn, không để ý sẽ dọa sợ chủ thuyền, giơ súng ép chủ thuyền chạy tới chiếc thuyền kia.



Quả nhiên một giây tiếp theo, Hải Dương bất kể sống chết lao về phía Carlos, thậm chí quên cả dao găm ở trên đùi, cũng không thèm quan tâm trên thuyền còn nhiều kẻ địch khác đang có súng.