Hải Dương
Chương 27 :
Ngày đăng: 14:05 18/04/20
Cô nghe thế, ôm anh khóc, nhưng môi lại mỉm cười.
Cô biết mình bây giờ trông thật giống người điên, nhưng không thể kiềm chế.
Anh một chút cũng không để ý, chỉ ôm lấy cô, đưa cô gái điên khùng chạy trốn khỏi bệnh viện, trở về chăm sóc."
Ôm người con gái giống như trân bảo vào trong ngực, anh biết từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ buông cô ra.
Anh sẽ ở cùng một chỗ với cô, sẽ chăm sóc cô, dắt tay cô——
Một đời một kiếp!
Về sau
Gió biển thổi, chim chóc ríu rít.
Cây dừa đón gió lay động, Phượng hoàng mộc đã nở hoa, mặt biển xanh rộng mênh mông, ngày mới bắt đầu, xe ô tô đi lại trên đường, mọi người cũng bắt đầu những công việc thường ngày.
Ánh mặt trời len qua cửa sổ tầng hai của ngôi nhà gỗ màu trắng, một cô bé mũm mĩm đáng yêu đang chạy vào phòng ba mẹ, nhảy lên giường, cười khanh khách nói: "Mẹ, mẹ, ba cùng các anh đi chạy bộ rồi."
Đang nằm trên giường giả vờ ngủ, vừa nghe thế Đào Hoa lập tức ngồi dậy, đánh răng rửa mặt, sau khi xác định tầng dưới không có ai, cô mới ôm con gái ba tuổi vui vẻ chạy như bay đến phòng bếp, bận rộn làm bữa sáng.
"Mẹ, tại sao ba không cho mẹ xuống giường?"
"Bởi vì ba con quá lo lắng rồi."
"Quá lo lắng là cái gì?"
"Quá lo lắng ý là quá khẩn trương, gần giống như vậy." Cô đưa tay chống lên hông, học bộ dáng hung ác của lão công nói.... "Mạc Sâm, cậu nói tháng trước cô ấy vẫn còn ói, tháng này lại ăn, cậu xác định như thế là bình thường sao? Cô ấy lần trước cũng không giống như bây giờ."
Cô lại chạy qua hướng khác, vẻ mặt thay đổi, học bộ dáng người đàn ông khác, lén thở dài, buồn cười nói: "Hải Dương, mình mặc dù ở tình huống khẩn cấp giúp cậu đỡ đẻ, nhưng không phải là bác sĩ khoa sản, cậu nếu lo lắng thì đưa cô ấy tới khoa phụ sản, hỏi bác sĩ là được."
Con gái ở trên ghế bị cô cho cho cười khanh khách.
Bởi vì lo lắng cô xuống giường anh không hề rời đi, hai tay ôm ngực đứng ngoài cửa.
Khi anh nghe được giọng nói truyền đến, trong lòng cảm giác ấm áp.
Đi qua máu tanh chém giết trên chiến trường, anh đã không còn mơ ước, nhưng người con gái này lại lần nữa dạy anh mơ ước, đưa ánh sáng và hi vọng trả lại cho anh.
Ánh nắng ấm dần, giọng nói trong phòng cũng ngừng, cuối cùng không tiếng động.
Anh lặng yên không tiếng động vào phòng, chỉ thấy lão bà nằm ngủ trên giường, con gái vẫn mở mắt thật lớn, vừa thấy anh muốn bò dậy.
Anh giơ ngón trỏ ra dấu, con gái lập tức hiểu ý nằm xuống, anh lên giường, vươn tay, con gái lập tức lăn tới.
"Chuyện xưa của ba mẹ chưa nói xong." Cô bé úp mặt vào ngực ba nhỏ giọng nói.
Anh khẽ mỉm cười, một tay xoa đầu, một tay vuốt lưng con gái, học bộ dạng của lão bà, cười nói: "Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé tên Đào Hoa, một cậu bé tên Hải Dương...."
Giọng nói trầm thấp bây lơ lửng trong không khí, Đào Hoa nửa tỉnh nửa mê mở mắt, phát hiện anh đang nằm bên cạnh, kể chuyện xưa cho con gái.
Thấy cô tỉnh, anh vẫn không ngừng, chỉ yêu thương nhìn cô, nhỏ giọng kể lại chuyện xưa.
"Từ đó về sau, Đào Hoa yêu Hải Dương, Hải Dương yêu Đào Hoa...."
Cô khẽ mỉm cười, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: "Hà Đào Hoa, anh yêu em!"
Cô nghiêng người, vươn tay qua người con gái, giữ mặt anh, dịu dàng hôn.
Gió biển thổi bay tấm rèm cửa sổ màu trắng.
Trong lòng cô tràn đầy tình yêu với anh, nếu như có kiếp sau, cô nguyện ý được gặp anh lần nữa......