Hải Dương

Chương 8 :

Ngày đăng: 14:04 18/04/20


Cô tửu lượng rất kém.



Không bao lâu sau, anh lập tức phát hiện chuyện này, hơn nữa lời của cô…, thật sự không bình thường.



Uống mấy cốc bia, cô đã hoàn toàn thả lỏng, nói chính xác hơn là quá mức buông lỏng.



Đêm khuya yên tĩnh, ánh sao đầy trời.



Ngồi ở trên hành lang trước quán, cô cầm một cốc bia, uống một ngụm, nhìn anh hỏi.



“Tôi rất xấu xí phải không?”



Anh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.



“Tôi nói là bây giờ, không phải lúc bình thường.” Cô cầm cốc bia lên ngồi cạnh anh, chất vấn: “Tôi bây giờ nhìn rất giống đầu heo phải không? Có đúng hay không?”



Anh không biết trả lời như thế nào, lại thấy cô khổ sở, hai mắt lại đầy nước mắt.



“Đáng ghét!” Cô mắng một tiếng, tức giận uống một ngụm bia thật lớn, sau đó đặt mạnh cái cốc xuống sàn nhà, bắn ra chất lỏng màu vàng óng ánh.



Cô say lảo đảo đứng lên, vừa đi vào trong, vừa nói: “Cho tôi mấy cục đá lạnh!”



“Tên đáng chết… ghê tởm, khốn kiếp…. vô sỉ, bẩn thỉu, hạ lưu, hèn hạ…..”



Anh nghe cô ở trong tiệm lẩm bẩm mắng, vừa lúi húi tìm, lúc sau đã thấy cô cầm khăn mặt bọc đá lạnh chườm lên chỗ bị sưng trên mặt trái, đặt mông ngồi cạnh anh, tay cầm cốc bia lên uống một ngụm, sau đó quay đầu nhìn anh chằm chằm hỏi.



“Chườm đá như vậy, ngày mai sẽ tốt hơn một chút sao?”



Nhìn hai mắt cô phẫn uất rưng rưng, anh lên tiếng trấn anh: “Ừ!”



“Thật là đau.” Cô nhìn anh oán trách.



“Ừ.” Anh lại lên tiếng trả lời.




“Sợ cô lại làm những hành động làm anh phun máu mũi, mặc kệ cô nói gì, anh cũng gật đầu đáp lại.”



Liên tiếp lấy được phản ứng đồng tình của anh, cô càng nói càng hăng, giơ tay lên hét lớn.



“Ngực lớn vô tội!”



Anh ngẩn người nhìn cô chằm chằm, lập tức quên cả trả lời.



“Anh phải nói cùng tôi!” Cô dùng tay trái níu chặt cổ áo anh, ép buộc anh mở miệng.



“Gì?”



“Nói ngực lớn vô tội a!” Thấy anh vẻ mặt ngây ngốc, dáng vẻ không nguyện ý, cô hốc mắt đỏ lên: “Anh không đồng ý đúng không?”



“Ách….” Nhìn thấy cô lại muốn khóc, anh đành phải gật đầu, “Tất nhiên đồng ý.”



“Có thật không?” Cô một tay níu cổ áo anh, một tay nắm lại giơ thật cao, lớn tiếng hô: “Vậy tôi đếm đến ba, chúng ta cùng nhau nói, một, hai, ba——”



“Ngực lớn vô tội!” Cô hứng phấn hét to.



“Ngực lớn vô tội….” Sợ nước mắt của cô, anh nhỏ giọng lầu bầu.



“Ngực lớn vạn tuế!” Cô càng kêu càng vui mừng.



“Ngực lớn vạn tuế….” Anh chỉ có thể cười khổ, tiếp tục theo.



“Ngực lớn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế——”



“Ngực lớn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…” Nói đến câu này anh thật sự không nhịn được bật cười.



“Ha ha ha ha ha ha——” cô hô xong khẩu hiệu cũng không nhịn được bật cười, cười gần như không thở nổi, nằm trên người anh cười một lúc mới ngừng lại.