Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 13 : Tuyên chỉ

Ngày đăng: 12:49 30/04/20


Tề Ngọc Yên vẫn nhớ, sáng sớm mùng một tháng hai của kiếp trước công công trong cung đã tới Tề phủ tuyên thánh chỉ, sắc phong nàng làm chính ngũ phẩm cơ. Đây là phân vị* cao nhất của phi tần chưa thị tẩm có thể nhận được.



(Phân vị: Chức vị được phân.)



Sau khi nàng nhập cung thị tẩm, ngay ngày hôm sau được phong làm chính tam phẩm quý tần. Sau đó con đường thăng chức trong cung của nàng vô cùng trôi chảy, nửa năm sau đã được làm chính nhị phẩm phi, về sau nàng mang thai, Lý Cảnh lại phong nàng làm quý phi. Con đường thăng chức của nàng từ đó một đường đi lên, thẳng tới khi nàng phạm tội bị phế truất.



Lúc này Tề Ngọc Yên nằm trên tháp, nhớ về mọi chuyện kiếp trước, nước mắt lạnh lẽo chảy đầy hai má.



Sớm tinh mơ nàng đã thức dậy, mặc y phục chỉnh tề, thấp thỏm chờ đợi thời khắc quyết định vận mệnh của mình tới.



Chỉ là, đã quá thời gian tuyên thánh chỉ kiếp trước rất lâu rồi mà Tề Ngọc Yên vẫn chưa thấy thái giám đến phủ tuyên chỉ.



Thoáng chốc đầu nàng có chút trống rỗng. Chuyện này có nghĩa là nàng đã rớt tuyển đúng không?



Quả nhiên Lý Cảnh không biết nàng là ai, nên nàng mới không bị tuyển vào cung. Xem ra, sở dĩ kiếp trước mình được tuyển vào cung, đúng thật là do Lý Cảnh để ý tới mình từ trước. Giả như kiếp trước hai người không gặp được nhau ở núi Kim Minh, nói không chừng sẽ không xảy ra những chuyện thảm khốc về sau kia.



Chỉ là, lần này rớt tuyển, e rằng đời này kiếp này sẽ không còn được gặp lại Lý Cảnh nữa? Đột nhiên Tề Ngọc Yên dâng lên một trận phiền não khó hiểu trong lòng, tự nhiên thấy bản thân buồn phiền phát sợ, vội dẫn Mai Hương tới hoa viên cho khuây khỏa.



Mặc dù hoa viên Tề phủ không lớn, nhưng cảnh tượng nay đã mang ý xuân dạt dào, vài cây hoa đào đã chớm nụ chờ nở. Nhìn màu hồng non mịn này, Tề Ngọc Yên chợt nhớ tới thời điểm lúc mình chết ở kiếp trước, hình như cũng vào thời điểm đào hồng liễu xanh này, trong lòng bỗng trĩu nặng. Nhưng kiếp này mình không phải tiến cung, mọi chuyện chắc sẽ khác. Tề Ngọc Yên nghĩ tới đây, nhẹ lòng hơn đôi chút.



Hai chủ tớ đang dạo trong vườn thì Trúc Vận hớt hải chạy tới, gọi Tề Ngọc Yên: “Cô nương, người trong cung tới tuyên thánh chỉ, lão gia gọi cô mau tới chính sảnh tiếp chỉ.”



Tề Ngọc Yên nghe xong, giật mình.



Không phải đã quá giờ rồi ư, sao còn có người tới tuyên thánh chỉ?
Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Hắn chính là đương kim Hoàng đế.”



Mai Hương nghe xong, đầu tiên là kinh hãi, sau đó mắt sáng rỡ, trên mặt không che dấu nổi thần sắc vui mừng: “Ngài ấy thật sự là Hoàng đế ư? Vậy thì tốt quá rồi! Hôm đó Mai Hương đã cảm thấy vị công tử kia có tình ý với cô nương, còn năn nỉ đưa cô nương về nhà, cuối cùng lại bị cô nương bỏ rơi. Giờ cô nương tiến cung, ngài ấy nhìn thấy cô nương, nhất định sẽ cực kỳ vui mừng.”



Tề Ngọc Yên cười khổ nói: “Được Đế vương yêu thương, sao chúng ta chịu được chứ? Hậu cung hiểm ác, không cẩn thận bị người hại, ngay cả mình chết thế nào đều không biết được.” Nàng của kiếp trước, chính là bởi vì quá mức ngây thơ, cho rằng được hắn yêu thì sẽ êm thấm vô lo gì. Không ngờ, tình yêu của hắn, không những hại chết mình, còn hại chết cả nhà. 



“Sao cô nương lại nghĩ như vậy?” Mai Hương nghe Tề Ngọc Yên nói vậy, trong lòng có chút khó hiểu. Không phải sau khi được tuyển vào cung đều muốn được thánh sủng ư? Tại sao cô nương giống như không muốn được sủng vậy?



Tề Ngọc Yên biết không thể nói cho Mai Hương chuyện kiếp trước, liền nói dối cô ấy rằng: “Trước khi về kinh đợt này, ta có tìm một toán sư rất nổi tiếng ở Mi Dương tính cho ta một quẻ. Toán sư kia nói nếu như ta tiến cung được sủng, cả nhà Tề thị sẽ gặp đại tai*.”



(Đại tai: Tai họa lớn.)



Quả nhiên, sau khi nghe nói vậy, mặt Mai Hương thoắt cái trở nên trắng bệch: “Đại tai? Vậy phải làm sau đây? Cô nương đã nói với lão gia phu nhân chưa?”



Tề Ngọc Yên lắc đầu, nói: “Ta không nói. Nói với họ, thứ nhất chưa chắc họ sẽ tin, thứ hai, ta có vào cung hay không, không phải là điều họ có thể tính được. Cần gì phải nói ra những lời đó khiến họ thêm bất an trong lòng? Ta chỉ cần không để mình được sủng là được.”



Mai Hương nhìn Tề Ngọc Yên, nói: “Nhưng nô tỳ thấy ngày hôm đó lúc Hoàng đế nhìn cô nương, cặp mắt hình như chưa hề xoay chuyển. Nếu cô nương vào cung, Hoàng thượng vừa trông thấy cô, chắc chắn sẽ không bỏ qua, vậy nên làm gì đây?”



Tề Ngọc Yên cười cười: “Ta đã có biện pháp để hắn không nhận ra ta rồi. Nhưng Mai Hương à, hắn đã thấy em, nếu hắn bắt gặp em ở bên cạnh ta, hắn sẽ biết thân phận của ta, cho nên, ta không thể để em vào cung.”



Mai Hương kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên, nói: “Nếu cô nương có biện pháp khiến Hoàng Thượng không nhận ra cô, vậy thì cũng có thể khiến ngài ấy không nhận ra được Mai Hương, hơn nữa Mai Hương chỉ là một tỳ nữ, chỉ cần ở lì trong điện không chạy loạn, chắc chắn không chạm mặt Hoàng đế. Cô nương muốn lừa Hoàng đế, phải cần một người tin tưởng được ở bên người! Cô nương cho Mai Hương theo người tiến cung đi!”



Tề Ngọc Yên nghĩ ngợi, thấy Mai Hương nói cũng có đạo lý, liền gật đầu nói: “Để ta suy nghĩ thêm!”