Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 16 : Nhập cung

Ngày đăng: 12:49 30/04/20


Tại lúc Tề Ngọc Yên còn đang suy nghĩ miên man, tiếng của Mai Hương vang lên đằng trước xe ngựa: “Cô nương, chúng ta đã tới trước cửa cung, mời cô nương xuống xe ạ.”



Tề Ngọc Yên nghe thấy, vội ổn định lại tâm tình, trả lời: “Ừ.” Sau đó lấy ra một chiếc mạng che mặt màu trắng từ trong ngực, đeo lên trên mặt, che đi gương mặt cực kì xấu xí của mình.



Bấy giờ mới chậm rãi đứng dậy, vén mành ra ngoài xe.



Thấy Tề Ngọc Yên từ trong khoang xe chui ra, Mai Hương và Trúc Vận nhanh chóng tiến lên đỡ nàng xuống xe ngựa.



Lúc này, một tiểu thái giám đứng chờ bên cạnh tiến lên nghênh đón, cung kính hỏi: “Xin hỏi có phải là Tề quý nhân không?”



Mai Hương quay đầu lại, đáp: “Phải ạ.”



Tiểu thái giám tươi cười rạng rỡ khom người: “Nô tài là cung nhân của Chiêu Thuần cung Tần Dương, ra mắt Tề quý nhân. Về sau sẽ do nô tài hầu hạ Tề quý nhân, trước tiên mời Tề quý nhân theo nô tài tới tẩm cung.” Dù sao Tề Ngọc Yên cũng là phi tần mới nhập cung, hiện giờ mặc dù vị phân thấp, nhưng về sau nàng như thế nào, không ai có thể nói trước được. Biết đâu nàng được thánh sủng, chính là bay lên đầu cành. Vì thế đám người cung nhân chẳng ai dám khinh thường mấy vị phi tần mới nhập cung này.



Tề Ngọc Yên nhìn tiểu thái giám tên Tần Dương này, không ấn tượng gì với hắn lắm, hơi gật đầu một cái, nói với Tần Dương: “Ừ, phiền ngươi đi trước dẫn đường.”



“Quý nhân đừng khách sáo.” Tần Dương khom người cười nói: “Có thể cống hiến vì quý nhân chính là phúc phận mà Tần Dương tu được.”



Tề Ngọc Yên cười, cũng không nói thêm, cất bước qua cửa Hưng Khánh.



Vừa vào cửa Hưng Khánh, đã có một chiếc cung kiệu đậu sẵn một bên.



Tần Dương nhanh chóng tiến lên, vồn vã nhấc mành kiệu, khom người nói với Tề Ngọc Yên: “Quý nhân, mời lên kiệu ạ.”



Tề Ngọc Yên tới bên kiệu, liếc sang nhìn Tần Dương, hơi ngập ngừng, mở miệng hỏi: “Phải rồi, Tần Dương, mấy người Phan Dửu Quân đã tới chưa?”




Tề Ngọc Yên nhìn theo bóng lưng Thanh Hà, nghĩ tới buổi tối Thái hậu thiết đãi cung yến, chân mày bất giác hơi nhíu lại. Thời điểm này kiếp trước, nàng ở cung yến mới biết được thân phận của Lý Cảnh, từ đó tiến vào con đường sủng phi.



Kiếp này, bản thân lại phải bước trên một còn đường khác hoàn toàn. Vậy Lý Cảnh, sẽ thích vị phi tần nào đây?



Sắc trời dần tối, Tề Ngọc Yên cởi bỏ cung trang, đổi sang một chiếc váy màu tím nhạt xen lẫn hoa lựu chỉ vàng, trên mặt vẫn d(đ~le#.qu^ýđ/ô/n đeo chiếc mạng che mặt màu trắng. Phòng ngừa vạn nhất, nàng để Mai Hương lại Di Hòa điện, chỉ dẫn theo Trúc Vận bên người, rồi tới Nhân Thọ cung.



Tề Ngọc Yên cho rằng mình tới sớm, không ngờ lúc nàng tới Nhân Thọ cung, Trịnh hoàng hậu và Phan Dửu Quân đã ở đây rồi.



Nàng vừa vào cửa, đã thấy kẻ thù tiền kiếp của mình đang mặc một chiếc váy hoa sen dệt tơ màu trắng ngả xanh, ngồi phía dưới Tiêu thái hậu.



Thấy Tề Ngọc Yên vào cửa thì Phan Dửu Quân vội đứng lên, gật đầu cười với Tề Ngọc Yên, thốt lên: “Muội muội đã tới.”



Tề Ngọc Yên đè nén sự căm ghét tột cùng trong lòng, đanh mặt gật đầu với Phan Dửu Quân, sau đó nhẹ nhàng tới trước mặt Thái hậu, dập đầu hành lễ nói: “Tần thiếp Tề Ngọc Yên ra mắt Thái hậu, Hoàng hậu nương nương.”



Tiêu thái hậu mỉm cười nói: “Tề quý nhân, mau đứng dậy.”



“Tạ thái hậu.” Tề Ngọc Yên chậm rãi đứng dậy.



Mặc dù Tiêu thái hậu đã quá bốn mươi, nhưng thoạt nhìn lại không thấy già, vẫn trẻ đẹp như cũ, ngồi cùng với Trịnh hoàng hậu trẻ tuổi, cảm giác không giống mẹ chồng nàng dâu, ngược lại giống tỷ muội hơn.



“Tới gặp Thái hậu, sao còn đeo mạng che mặt? Có gì không dám cho người ta nhìn hả?” Thấy Tề Ngọc Yên đeo lụa trắng che mặt, Trịnh hoàng hậu Trịnh Chước hơi nhăn mày lại.



Mấy ngày trước biểu tỷ Lưu Tĩnh Ly tiến cung có kể về Tề Ngọc Yên với Thái hậu, khen nàng ta còn đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân kinh thành Phan Dửu Quân, trong lòng Trịnh Chước có chút ghen ghét Tề Ngọc Yên. Giờ bắt được lỗi của Tề Ngọc yên, nàng ta nhanh chóng phát uy, muốn phát huy uy nghiêm của Hoàng hậu mình trong cung.