Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 21 : Ngắm hoa

Ngày đăng: 12:49 30/04/20


Từ đó Tề Ngọc Yên bắt đầu cuộc sống kiếp thứ hai trong hoàng cung.



Bởi vì không cần tới Khôn Dương cung thỉnh an Trịnh hoàng hậu, Tề Ngọc Yên cũng sợ ra ngoài lại đụng phải Lý Cảnh, nên cố gắng trốn trong Chiêu Thuần cung, chỉ tản bộ loanh quanh trong sân Chiêu Thuần cung. Cũng may Chiêu Thuần cung hẻo lánh, bình thường Lý Cảnh không tới nơi đây, ba tháng trôi qua, nàng sống một cách bình yên an nhàn.



Trong hoàng cung này, Tề Ngọc Yên tựa như người vô hình vậy, ngoại trừ người trong Chiêu Thuần cung, những người khác gần như đã quên mất nàng. Nàng cũng rất hưởng thụ tháng ngày không tranh với đời này.



Nghe Bích Hà kể, ba tháng qua, Lý Cảnh ngoại trừ gọi La Xảo Nhi, cũng không gọi ai khác đến thị tẩm nữa. Hơn nữa La Xảo Nhi cũng không có nhiều cơ hội hầu vua, một tháng chỉ có ba bốn lần.



Nhớ tới kiếp trước, hầu như ngày nào Lý Cảnh cũng dính lấy nàng, coi như hai người không làm gì, buổi tối hắn cũng sẽ tới Trọng Hoa cung để nghỉ ngơi. Xem ra, Lý Cảnh không sủng ái La Xảo Nhi giống như nàng ở kiếp trước. Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên cảm giác nỗi xót xa trong lòng vơi đi phần nào.



Mặc dù trong cung không còn mấy ai nhớ tới vị Tề quý nhân chìm nghỉm này, nhưng nàng không dám khinh suất, đều đặn sáng nào cũng cẩn thận bôi thuốc mỡ Trúc Vận phối chế lên mặt.



Sau khi tiến cung, Trúc Vận lại phối chế thuốc mỡ thêm hai lần cho nàng, dược liệu cần thiết mỗi lần đều là Vương thái y tự mình đưa đến. Đưa thuốc là cớ, mục đích là người phối dược. Tề Ngọc Yên hiểu tâm tư của hai người, nên mặc cho hai người liếc mắt đưa tình.



Vào tháng sáu, thời tiết cũng dần dần oi bức hơn.



Một hôm chạng vạng, có vẻ trời sắp đổ trận mưa to, trong phòng ngột ngạt không chịu nổi.



Tề Ngọc Yên cảm thấy khó thở, đeo mạng che mặt, gọi Trúc Vận cùng ra vườn.



Bởi vì sợ gặp phải Lý Cảnh, chưa bao giờ Tề Ngọc Yên dám dẫn theo Mai Hương ra ngoài Chiêu Thuần cung. Lúc ra cửa, nàng đành phải làm như không thấy ánh mắt u oán của Mai Hương.



Ra khỏi Chiêu Thuần cung, Tề Ngọc Yên cứ dọc theo con đường nhỏ trong vườn mà đi.
La Xảo Nhi thấy Lương Tử Vân cứ nhắc tới Phan Dửu Quân, trong lòng vô cùng bực bội, liền cười đỡ Lương Tử Vân đi về phía trước, nói: “Lương tỷ tỷ, đừng nhắc tới mấy chuyện không vui nữa, chúng ta tới đằng trước đi, bên đó nhiều hoa hơn. Ngắm hoa sẽ giúp tâm trạng thoải mái hơn đó.” Nói xong nàng quay đầu, vẫy tay với Tề Ngọc Yên, gọi: “Tề tỷ tỷ, tỷ cũng tới đây đi!”



Tề Ngọc Yên gật đầu, bước tới, theo sau La Xảo Nhi và Lương Tử Vân, đi tới đi lui trong rừng hoa, thị nữ theo hầu theo sau từ xa.



Nhìn sắc trời dần tối, Tề Ngọc Yên thấy Lương Tử Vân và La Xảo Nhi có vẻ vẫn hào hứng ngắm hoa, đang muốn tìm cơ hội để rời đi trước. Đúng lúc này bỗng thấy một thị nữ vội vàng chạy tới, hành lễ với Lương Tử Vân, hô lên: “Dung hoa.”



Lương Tử Vân thấy thị nữ này, gật đầu, vội hỏi: “Hàm Xuân, chuyện thế nào rồi?”



Hàm Xuân ngước mắt nhìn sang Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi, vẻ mặt có hơi do dự.



Lương Tử Vân thản nhiên nói: “Kể đúng sự thật là được. La Tiểu Nghi và Tề quý nhân không phải người ngoài.”



“Vâng.” Hàm Xuân cúi người hành lễ, nói: “Hồi dung hoa, hôm nay Hoàng thượng tới hồ Ức Xuân.”



Lương Tử Vân vội hỏi: “Vậy Hoàng thượng có nghe thấy tiếng đàn của Phan Dửu Quân không?”



Hàm Xuân gật đầu: “Hoàng thượng có nghe thấy.”



Lương Tử Vân biến sắc, giọng run run hỏi: “Tức là, Phan Dửu Quân thành công rồi ư?”



Bấy giờ trong lòng Tề Ngọc Yên cũng căng thẳng, đôi mắt nàng nhìn thẳng tắp vào Hàm Xuân, hai tay trong ống tay áo vặn chặt lấy nhau.  Kiếp này, chuyện nào cũng khác với kiếp trước. Nàng không biết, rốt cuộc Hàm Xuân sẽ mang về kết quả như thế nào.