Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 25 : Xuất hành

Ngày đăng: 12:49 30/04/20


Huyền Tước sơn nằm phía Tây Nam kinh thành, từ kinh thành đi, ước chừng mất khoảng bảy tám ngày. Bởi vì phía tây núi chính là thảo nguyên Tử Thương rộng lớn nhất Đại Hiên, cho dù là lên núi, hay là xuống thảo nguyên, đều có thể săn bắn. Cho nên, bãi săn Huyền Tước sơn là khu vực săn bắn của hoàng gia Đại Hiên.



Kiếp trước, Tề Ngọc Yên cũng từng theo Lý Cảnh tới Huyền Tước sơn săn bắn, vì vậy đoạn đường này nàng cũng không cảm thấy xa lạ.



Mặc dù là thiên tử săn bắn, cả một đoàn người trùng trùng, trong đó không thiếu Vương gia Công Hầu thân phận hiển hách, tuy La Xảo Nhi và Tề Ngọc Yên chỉ là tần phi có vị phân thấp, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng đế, cho nên nghi xa hai người ngồi cũng theo ngay sau ngọc lộ* chở Lý Cảnh.



(Ngọc lộ: xe chở vua, dùng ngọc trang trí.)



Trúc Vận lần đầu ra ngoài, đối với xung quanh đều cảm thấy mới mẻ vô cùng, thường xuyên lại vén mành lên ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt hiếu kỳ.



Chuyến đi này, Tề Ngọc Yên lo sợ Lý Cảnh nhìn thấy Mai Hương mà phát hiện ra mình, không dám dẫn theo Mai Hương. Nàng cũng không muốn dẫn theo cung nữ khác, nên chỉ dẫn theo một thị nữ là Trúc Vận. Dù sao mình không cần thị tẩm, chẳng có nhiều chuyện, một thị nữ là đủ rồi.



Bấy giờ, Tề Ngọc Yên đang tựa vào chỗ ngồi, khép hờ mắt dưỡng thần, mặc kệ Trúc Vận không ngừng dáo dác. Ra tới bên ngoài, Hoàng đế cũng không để ý nhiều. Sáng sớm chỉ ăn chút tảo thiện* trước khi xuất môn, phải đến tận tối dựng trại mới được dùng bữa, Tề Ngọc Yên cảm thấy hiện giờ nên yên lặng giữ sức thì tốt hơn.



(Tảo thiện: bữa sáng.)



Tới trưa, đoàn xe chầm chậm dừng lại.



Tề Ngọc Yên cảm giác đoàn xe đứng lại, từ từ mở mắt ra, vén mành lên nhìn ra bên ngoài, chúng thị vệ vẫn lộ vẻ bình tĩnh. Chắc là nghỉ ngơi một lúc? Đột nhiên, nàng trông thấy bóng dáng quen thuộc của Chung Dục đứng cách đó xa xa, tim nàng nhảy dựng lên, vội buông mành, sau đó ngồi xuống.



Đúng lúc này, một tràng cười khanh khách truyền vào từ ngoài xe, ngay sau đó mành trước nghi xa bị người vén lên.



Tề Ngọc Yên ngước mắt đã thấy La Xảo Nhi cười hì hì đứng trước xe, gọi mình: “Tề tỷ tỷ, mau ra đây hít thở không khí đi.”



Tề Ngọc Yên do dự một lúc rồi gật đầu cười nói: “Đến ngay đây.” Sau đó nàng đeo mạng che lên mặt, được Trúc Vận đỡ xuống xe.



Tề Ngọc Yên vừa xuống xe, La Xảo Nhi nhanh nhẹn tiến tới kéo tay nàng, chỉ vào một dòng suối nhỏ cách đó không xa, phấn khích kêu lên: “Tề tỷ tỷ, chúng mình tới chỗ con suối xem có cá hay không nhé?”
(Lục ngọc đậu tằm cao: bánh đậu tằm xanh ngọc.



Ngân ti phù dong quyển: bánh cuốn vòng làm từ sợi hoa sen.



Sắc vi băng bì bính: bánh dẻo lạnh hoa tường vi.



Ngẫu phấn quế hoa cao: bánh hoa quế làm bằng bột củ sen.



Thiên tằng tô: bánh nghìn lớp.



Hạnh nhân cao: bánh hạnh nhân.



Quả trà: trà trái cây.



Có mấy cái là mình chém đó ^.^)



La Xảo Nhi vô cùng lanh lẹ giúp cung nữ đặt điểm tâm lên trên bàn.



Thấy La Xảo Nhi đặt Lục Ngọc đậu tằm cao trước mặt Lý Cảnh, chân mày Tề Ngọc Yên hơi nhíu lại.



Nàng biết, Lý Cảnh không thể ăn được đậu tằm. Hắn chỉ cắn một miếng đậu tằm thì cả người sẽ nổi mẩn đỏ. Nhưng Dự vương Lý Chương lại cực kì thích món này. Lý Cảnh yêu thương đệ đệ, nên sai người chuẩn bị Lục Ngọc đậu tằm cao cho y.



Thấy La Xảo Nhi bày xong điểm tâm, Tề Ngọc Yên lại vươn tay, bưng Lục Ngọc đậu tằm lên, đặt tới trước mặt Lý Chương, sau đó chuyển ngẫu phấn quế hoa cao và thiên tằng tô mà Lý Cảnh thích ăn lại.



Nhìn thấy hành động Tế Ngọc Yên, tim Lý Cảnh nảy lên “thịch thịch”. Làm thế nào mà nàng ta biết được sở thích của mình?