Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 27 : Tìm người
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Tề Ngọc Yên đứng phía sau lều, nghe người bên trong vẫn tiếp tục trao đổi công chuyện.
Do chỉ cách một lớp vải, Tề Ngọc Yên nghe thấy tiếng nói chuyện trong lều rất rõ. Vì vậy, chuyện họ bàn nghe tương đối rõ ràng.
“Hoàng thượng, Mã Bình đại nhân ở phía ngoài xin cầu kiến.” Tiếng của Thường Hải bất chợt vang lên.
“Ừm, bảo hắn chờ một lát.” Thanh âm mừng vui của Lý Cảnh cất lên.
“Dạ.” Thường Hải hồi đáp.
Nhìn Thường Hải ra ngoài, Lý Cảnh gập sổ lại, sau đó nói với những người bên dưới: “Cứ quyết định như vậy đi, đã vất vả cho các vị đại nhân rồi, mau về bố trí thu xếp đi!”
“Chúng thần tuân chỉ!” Vài danh quan viên dưới trướng vội đáp.
“Được rồi, tất cả các ngươi lui ra đi!” Lý Cảnh phất tay.
“Vâng.” Chúng quan viên vội đứng dậy, hành lễ với Lý Cảnh rồi khom người lui xuống.
Thấy mọi người đã đi hết, Lý Cảnh hướng ra ngoài cửa lớn tiếng: “Thường Hải, gọi Mã Bình vào!”
“Dạ.” Thường Hải lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Mã Bình đi vào, hành lễ với Lý Cảnh, nói: “Thần Mã Bình tham kiến Hoàng thượng.”
“Bình thân.” Lý Cảnh gật đầu, bưng chén trà trong tay lên, nhấp một ngụm trà, hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi: “Tìm được người chưa?”
Mã Bình nghe xong, vội vã quỳ xuống, nói: “Xin hoàng thượng thứ tội, thần bất tài, vẫn chưa thể tìm được cô nương đó.”
Tề Ngọc Yên thấy mình ở trước La Xảo Nhi, chẳng thể cứng rắn nổi, cuối cùng đành thở dài, gật đầu, nói: “Vậy thì… tỷ sẽ thay muội đi một chuyến.”
“Tốt quá rồi!” La Xảo Nhi vừa nghe, hân hoan vỗ tay, cười híp mắt nói: “Muội biết Tề tỷ tỷ tốt nhất mà.”
Nhìn dáng vẻ của La Xảo Nhi, Tề Ngọc Yên bất đắc dĩ cười, sau đó chỉnh sửa lại quần áo của mình, cùng La Xảo Nhi ra ngoài lều, rồi nàng theo Chu Nguyên tới trước lều của Lý Cảnh.
Thường Hải nhìn thấy người đến là Tề Ngọc Yên, sửng sốt một chút, hỏi: “Tại sao La tiểu nghi không tới?”
“Thân thể La tiểu nghi không tiện, không đến được.” Tề Ngọc Yên vội nói: “Nếu Thường công công thấy ta đến không thuận tiện, vậy ta sẽ trở về.” Nói xong Tề Ngọc Yên tính xoay người, ước gì mau chóng rời khỏi nơi này.
“Tề quý nhân xin dừng bước!” Thường Hải bước vội lên trước nói: “Tề quý nhân hiểu lầm rồi, ý của tiểu nhân không phải vậy. Tiểu nhân hỏi về La tiểu nghi, chỉ vì tò mò mà thôi.” Thường Hải theo Lý Cảnh nhiều năm, cực kỳ hiểu Lý Cảnh. Buổi trưa, lúc Tề Ngọc Yên ở bên cạnh, Lý Cảnh có chút luống cuống, toàn bộ đều lọt vào mắt gã. Trong cung này, chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra, bất kì nữ nhân nào cũng đều có khả năng trở thành chủ tử của gã, cho nên gã không thể thất lễ với bất cứ ai.
“Xin Tề quý nhân đợi một lát, để tiểu nhân tiến vào bẩm báo.” Nói xong gã tới cạnh cửa, vén rèm lên, đi vào, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, Tề quý nhân đã tới.”
Nghe thấy Thường Hải nói, Tề Ngọc Yên bỗng hơi căng thẳng. Nàng không biết Lý Cảnh sẽ trả lời ra sao. Hắn có chê mình xấu xí mà không muốn gặp mình, bảo mình về đi không? Vào lúc nàng quẩn quanh trăm mối suy tư, giọng của Lý Cảnh truyền ra: “Gọi nàng ấy vào.”
Nghe Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Hiện giờ nàng không biết mình nên vui mừng vì Lý Cảnh không ngại mình xấu, hay là thất vọng vì không tránh thoát được việc gặp Lý Cảnh.
Rất nhanh Thường Hải đã đi ra, khuôn mặt tràn đầy tươi cười nhìn Tề Ngọc Yên, vồn vã vén màn lên cho nàng, nói: “Tề quý nhân, Hoàng thượng cho người vào.”
Tề Ngọc Yên nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Ừ.” Sau đó bước vào trong lều trại.
Lúc nàng tiến vào lều, chợt nghe thấy “phạch” một tiếng, màn vải nặng nề đóng xuống phía sau mình.
Lúc này, nàng bất chợt ý thức được, trong lều trại này, hiện giờ chỉ có mình nàng và Lý Cảnh.