Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 2 : Liều mình
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Nhìn Tề Ngọc Yên ôm mặt, vẻ mặt thù hận nhìn mình, Phan Dửu Quân chỉ vào nàng lớn tiếng nhiếc móc: “Tề Ngọc Yên, ngươi cho rằng ngươi vẫn là Tề quý phi được thánh sủng sâu đậm như trước ư? Hiện giờ ngươi không bằng một con kiến, bây giờ ta muốn ngươi chết ngươi phải chết!”
Tề Ngọc Yên xoa gương mặt bị sưng đỏ của mình, lớn tiếng nói: “Phan Dửu Quân, Phan gia các ngươi hại cả nhà ta, Tề Ngọc Yên ta dù có chết, làm quỷ cũng không tha cho các ngươi, ta muốn đám nhà họ Phan các ngươi không ai được chết tử tế!”
Nghe Tề Ngọc Yên nói, Phan Dửu Quân trào lên tức giận: “Bay đâu! Đổ độc câm vào miệng ả xấc xược này cho ta!”
“Dạ!” Hai thái giám được lệnh, tiến lại Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên nhìn hai gã thái giám thân thể to lớn nhích lại ngày một gần, nàng hét lớn: “Các ngươi tính làm gì?”
“Thật xin lỗi, Tề quý phi!” Hai gã thái giám tiến lên trước, chia nhau tóm lấy hai tay Tề Ngọc Yên, đè xuống đất ngửa mặt nàng lên.
Tề Ngọc Yên bị ấn ngã xuống đất, hai tay quơ loạn trên không trung, hai chân dùng sức đạp, không ngừng giãy giụa, nhưng rất nhanh đã bị hai gã thái giám đè cứng, không còn cách nào khác, chỉ biết mở miệng chửi rủa Phan Dửu Quân không ngừng: “Phan Dửu Quân, đồ độc phụ ngươi, ngươi sẽ không được chết tử tế! Cả nhà họ Phan các ngươi đều không chết tử tế! Rồi sẽ có một ngày, kết cục Phan gia nhà các ngươi còn thê thảm hơn so với Tề gia chúng ta!”
“Nhanh cái tay lên!” Phan Dửu Quân hung ác nói.
“Dạ.” Một cung nữ nhanh chóng tới bên cạnh Tề Ngọc Yên, lấy ra một bình sứ trắng từ trong tay áo, nhổ nút bình, sau đó ngồi xổm xuống, đưa cái bình tới gần miệng của Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên thấy cung nữ đưa bình sứ tới miệng mình, biết trong bình này nhất định chứa độc dược, nên ngậm chặt miệng lại, lắc đầu quầy quậy. Cung nữ kia vươn tay ra, túm lấy đầu Tề Ngọc Yên, nhưng thử mấy lần đều không đổ được thuốc vào miệng Tề Ngọc Yên.
Nhìn thấy vậy, Phan Dửu Quân tức giận nói: “Một lũ ngu ngốc! Hai người các ngươi cũng lên đi!” Ả ta gào lên với cung nữ và thái giám bên cạnh.
Hai người này hiểu ý, hành lễ với Phan Dửu Quân rồi đi qua.
Thái giám kia lên trước, dùng tay giữ chặt đầu của Tề Ngọc Yên, không cho nàng lộn xộn. Một cung nữ khác dùng tay bóp mũi Tề Ngọc Yên khiến nàng không hô hấp được.
Tề Ngọc Yên nín thở không nổi, rốt cuộc há mở mồm, cung nữ cầm bình thuốc thừa cơ rót dược vào miệng Tề Ngọc Yên.
Hắn, đối diện nàng cười dịu dàng, vẫn như lần đầu gặp gỡ năm đó.
Lòng nàng chợt tê tái.
Lý Cảnh, đây chính là cái giá phải trả cho việc ta yêu chàng ư?
Nếu là vậy, ta nguyện mãi mãi không yêu chàng!
Toàn thân nàng mềm nhũn ngã xuống, máu đỏ tươi trào ra từ trên đầu nàng, nhiễm đỏ tảng đá dưới thân.
Một lúc sau, một thái giám đánh bạo tiến tới xem xét một lúc, rồi tới trước mặt Phan Dửu nhi nói: “Đức phi nương nương, nàng… nàng đã tắt thở rồi.”
Trên mặt Phan Dửu Quân không có bất kỳ biểu lộ nào, nhìn cái người trên mặt đất máu thịt lẫn lộn, cả người tàn khuyết không đầy đủ, ả dùng tay che mũi, nói: “Ném thi thể ả tới bãi tha ma.”
“Đức phi nương nương, nếu như Hoàng thượng trở về hỏi tới nàng ấy, chúng ta phải ăn nói ra sao?” Một cung nữ cẩn trọng hỏi.
Phan Dửu Quân bĩu môi, hừ lạnh một tiếng nói: “Một phế phi vụng trộm sau lưng Hoàng thượng, một đứa con gái của bại thần, em gái của phản thần, Hoàng thượng còn có thể nhớ tới ả ta ư? Báo giờ lại cho nội đình, ả ta bệnh chết rồi.”
“Dạ!”
“Dạ!”
Mọi người đồng thanh đáp.
Trong nháy mắt Phan Dửu Quân xoay người rời đi, nhìn thoáng qua Tề Ngọc Yên, nữ nhân từng khiến cho cả hậu cung của Vĩnh Gia đế phải thủ tiết sống góa suốt sáu năm trời, rốt cuộc chết trước mặt mình. Nay nàng ta dính đầy máu đen nằm trên mặt đất, gương mặt vốn dĩ đẹp tựa trăng non nay máu me khiến người buồn nôn. Ngực ả bí bách khó chịu, nhanh chóng rời khỏi Lan Vu cung.