Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 36 : Là nàng
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Trong Nhân Thọ cung, Tiêu thái hậu thấy Lý Cảnh tới, mừng rỡ tiến tới đón: “Cảnh nhi, sao hôm nay con lại đến thăm mẫu hậu vào lúc này?”
Lý Cảnh hành lễ, sau đó hồi đáp: “Nhi thần đến giờ này là có việc tìm mẫu hậu.”
“Cảnh nhi có việc cứ nói với mẫu hậu là được mà.” Tiêu thái hậu híp mắt cười nói.
Im lặng một hồi, Lý Cảnh mới hỏi: “Mẫu hậu, hồi tuyển phi, nhi thần nhớ mẫu hậu sai họa sư vẽ chân dung từng nữ tử chờ tuyển, không biết những bức vẽ đấy còn ở đây không ạ?”
“Vẫn còn.” Tiêu thái hậu nói.
“Vậy mẫu hậu có thể sai người tìm bức họa của Tề quý nhân cho nhi thần xem được không.” Lý Cảnh nói.
“Sao thế?” Tiêu thái hậu ngạc nhiên: “Sao Cảnh nhi lại muốn xem bức họa của Tề quý nhân.”
Lý Cảnh cười nói: “Lúc trước không phải mẫu hậu nói, dáng vẻ của Tề quý nhân vốn dĩ không tệ, bởi vì ngã bệnh mới thay đổi sao? Nhi thần muốn nhìn xem, trước khi Tề quý nhân ngã bệnh, rốt cuộc dáng dấp như thế nào.”
“Ừ ừ.” Tiêu thái hậu cười nói: “Cảnh nhi chờ lát, mẫu hậu sẽ sai người tới thư phòng tìm bức họa của Tề quý nhân.”
“Dạ.” Lý Cảnh gật đầu.
“Dáng vẻ thật sự của Tề quý nhân không phải bộ dạng hiện giờ. Lúc Tĩnh Ly tiến cung có nhắc về nàng ấy với ta, nói rằng còn xinh đẹp hơn Phan Dửu Quân, ta nhìn bức họa thấy cũng đúng, nên mới tuyển nàng ấy tiến cung. Ai dè…” Nói tới đây, Tiêu thái hậu thở dài một tiếng, nói: “Số nàng ấy thật khổ, đổ một trận bệnh, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn đều biến mất.”
“Thật vậy ư?” Lý Cảnh hừ lạnh: “E rằng nàng ấy cũng không hoàn toàn vậy đâu.”
“Ý của Cảnh nhi là gì?” Tiêu thái hậu lộ vẻ kinh ngạc.
Lý Cảnh giật mình, sau đó hầm hừ nói: “Nhi thần nghe nói bệnh tình của Tề quý nhân trở nên tốt lên rất nhiều, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ phục hồi như cũ.”
“Thật ư!” Tiêu thái hậu nghe xong, vừa mừng vừa sợ, nói: “Phục hồi như cũ thì tốt rồi. Cảnh nhi không biết đó thôi, mẫu hậu thấy Tề quý nhân xấu xí như vậy, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với con. Vốn chỉ tuyển bốn tần phi thôi, không ngờ tới trong đó lại có một người xấu xí đến thế. Thời gian qua, mẫu hậu luôn hối hận trong lòng, biết trước sẽ đổi người khác rồi.”
“Cảm tạ mẫu hậu.” Lý Cảnh chắp tay, nói với Tiêu thái hậu, “Vậy nhi thần xin cáo lui trước.”
“Cảnh nhi, con không dùng bữa tối với mẫu hậu sao?” Tiêu thái hậu nhướn mày hỏi.
“Nhi thần còn có việc phải xử lý, hôm khác bồi mẫu hậu.” Hiện giờ Lý Cảnh đâu còn tâm trạng dùng bữa nữa, hận không thể lập tức bay tới Chiêu Thuần cung, tìm Tề Ngọc Yên hỏi cho rõ.
“À, vậy con đi đi.” Tiêu thái hậu hơi thất vọng, nhưng không biểu lộ ra mặt, mỉm cười đưa Lý Cảnh tới trước cửa điện, còn nói thêm: “Hôm khác rảnh rỗi qua đây bồi mẫu hậu.”
“Nhi thần sẽ.” Lý Cảnh nở nụ cười, rồi hành lễ với Tiêu thái hậu, sau đó xoay người, hướng thẳng về phía cửa cung.
Tiêu thái hậu vẫn đứng bên cửa, chờ đến khi bóng dáng nhi tử khuất khỏi tầm mắt, mới từ từ xoay người, trở vào trong điện.
Ra khỏi Nhân Thọ cung, tươi cười trên mặt Lý Cảnh vụt tắt, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Tới Chiêu Thuần cung.”
“Dạ. Hoàng thượng, có cần phái người tới thông báo trước cho Tề quý nhân, để nàng chuẩn bị tiếp giá không ạ?” Thường Hải hỏi.
“Không cần!” Lý Cảnh lạnh lùng nói: “Cứ qua thẳng đó.” Hắn muốn đánh úp nàng, khiến nàng không còn thời gian để lừa gạt mình nữa.
“Dạ.” Thường Hải thấy sắc mặt Lý Cảnh âm u, không nhiều lời nữa, hô lớn: “Hoàng đến khởi giá, bãi giá Chiêu Thuần cung.”
Dư kiệu nâng lên, chở Lý Cảnh đi về phía Chiêu Thuần cung.
Càng tiến gần Chiêu Thuần cung, Lý Cảnh càng thêm căng thẳng. Hắn không biết, Tề Ngọc Yên sẽ giải thích mọi chuyện với mình thế nào đây, trong lòng hắn càng lo sợ, sẽ phải nghe một câu trả lời hắn không muốn nghe.
Nhưng cửa ải này, bất luận là hắn hay Tề Ngọc Yên, trước sau gì cũng không trốn tránh được, đều phải đối mặt.