Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 38 : Triệu kiến

Ngày đăng: 12:49 30/04/20


Ngày hôm đó, Lý Cảnh xử lý xong chính sự, vừa quay về Càn Dương điện, Chu Nguyên đã vội tiến tới bẩm báo: “Hoàng thượng, sáng sớm Mã Bình đại nhân đã tới, muốn cầu kiến Hoàng thượng.”



Ánh mắt Lý Cảnh chớp lóe, vội nói: “Mau truyền.” 



“Dạ.” Chu Nguyên hành lễ, rồi lui xuống.



Chẳng bao lâu, Mã Bình tiến vào điện, hành lễ với Lý Cảnh: “Thần Mã Bình, tham kiến Hoàng thượng.”



“Miễn lễ.” Lý Cảnh nâng tay, vội hỏi: “Trẫm sai ngươi tìm hiểu sự tình thế nào rồi?”



Mã Bình cúi đầu chắp tay nói: “Về chuyện trước khi Tề quý nhân nhập cung, thần đã tìm hiểu kỹ! Thời thơ ấu Tề quý nhân được phu phụ Tề tướng quân đưa về quê nhà Mi Dương, bầu bạn với Tề lão phu nhân cùng ấu đệ. Ngoại trừ người nhà họ Tề, không nghe nói có tiếp xúc với bất kỳ nam nhân nào khác. Sau khi nàng về kinh, ở trong Tề phủ không ra cửa trước không bước cửa sau, chỉ có lúc năm mới thì mới cùng phụ mẫu huynh đệ tới Hoài Dương hầu phủ chúc tết. Dạ, thần còn được biết, ngũ công tử Chung Dục của Hoài Dương hầu gia nhận Tề tướng quân làm thầy, thường xuyên ra vào Tề phủ.”



Nghe đến đó, chân mày Lý Cảnh hơi nhíu lại: “Nói vậy là, nam nhân bên ngoài duy nhất mà nàng thường xuyên tiếp xúc, chỉ có thể là Chung gia ngũ lang Chung Dục?”



Mã Bình ngừng một lát, cúi đầu trả lời: “Hồi Hoàng thượng, đúng thật là vậy. Thần còn nghe nói đêm Nguyên Tiêu năm nay, đáng lẽ Tề quý nhân có hẹn dạo chơi hội đèn lồng cùng với Chung Dục và kỳ muội Chung Xảo Trân, nhưng không ngờ đang trên đường thì Chung Xảo Trân bị xe ngựa dọa sợ té ngã gây chấn thương, Chung Dục vì đưa nàng ấy hồi phủ đành phải nửa đường rời đi, không thể cùng dạo chơi với Tề quý nhân. Sau đó Tề quý nhân một mình tới hội đèn lồng, mới gặp được Hoàng thượng.”



Lý Cảnh nghe đến đó, ngực buồn bực.



Tất cả nghi hoặc trong lòng, vào giờ phút này, như thể được tháo gỡ từng chút một.



Thì ra sở dĩ nàng xuất hiện tại hội đèn lồng đêm Nguyên Tiêu, là có ước hẹn với Chung Dục. Chẳng trách nàng ấy sẽ tới miếu Nguyệt Lão cầu nhân duyên, chẳng trách nàng ấy sẽ lén bỏ rơi mình, chẳng trách nàng ấy sẽ cố ý giả xấu không muốn gần mình. Toàn bộ chuyện này đều bởi vì, trong lòng nàng, đã có người khác.



Trong tim nàng không có hắn.



Nghĩ đến đây, tay hắn đang buông thõng nắm chặt thành quyền.



Nhưng từ đêm Nguyên Tiêu đó, nàng đã tiến vào lòng hắn rồi. Chẳng lẽ mình phải cứ thế mà buông bỏ sao? Hắn không cam lòng.



Lý Cảnh khóa chặt hai hàng lông mày, trầm ngâm một lúc rồi nâng mắt hỏi: “Chung Dục phụ trách trực mảng nào trong cung?”



Mã Bình hồi đáp: “Chung thị vệ phụ trách trực phía Nam hồ Quỳnh Phương.”



“Chẳng phải nơi đó gần Chiêu Thuần cung sao?” Lý Cảnh hỏi.



Mã Bình gật đầu nói: “Dạ, Chiêu Thuần cung cũng nằm ở phía Nam hồ Quỳnh Phương.”



“Ngươi về truyền ý chỉ của ta, điều Chung Dục tới trông coi Thanh Đường.” Lý Cảnh nói.



Trong cung có ba hồ, ở giữa là hồ Ức Xuân, phía Tây Nam là hồ Quỳnh Phương, Thanh Đường khá nhỏ, nằm góc Đông Bắc, cách xa Chiêu Thuần cung nhất.



“Thần sẽ trở về an bài ngay lập tức.” Mã Bình nói.
Cảm thấy đủ rồi, nàng đứng dậy từ trong thùng tắm, cũng không gọi người hầu hạ, tự mình lau sạch thân thể, sau đó mặc vào chiếc váy La Hải đường màu đỏ dùng hoa phượng vĩ xe chỉ vàng trang trí treo ở trên y hành*.

(Y hành: xà ngang đặt quần áo.)



Lúc này, Thu Sương gõ nhẹ lên cửa, hỏi: “Không biết quý nhân đã xong chưa ạ?”



“Xong rồi.” Tề Ngọc Yên lên tiếng, thắt đai lưng cẩn thận, sau đó tới cửa, đẩy cửa đi ra ngoài.



Thu Sương chờ ở trước cửa, thấy Tề Ngọc Yên đã mặc xiêm y, hơi kinh ngạc, nhưng chỉ biểu hiện thoáng qua, rất nhanh liền trở lại như thường, cung kính cười với nàng, nói: “Bây giờ nô tỳ sẽ hầu hạ quý nhân đi trang điểm.”



Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Làm phiền Thu Sương cô cô.”



“Bổn phận của nô tỳ, quý nhân không cần đa lễ.” Thu Sương mỉm cười.



Vào phòng, Tề Ngọc Yên ngồi ở trước gương đồng trang điểm, nhìn mình trong gương, vẻ mặt bối rối.



Thu Sương vấn cho nàng một Lưu Vân kế, cắm một chiếc trâm điệp luyến hoa trên búi tóc, sau đó cúi người, nói với Tề Ngọc Yên: “Quý nhân muốn nô tỳ trang điểm thế nào ạ?”



Tề Ngọc Yên nói với Thu Sương: “Nhạt thôi.”



“Dạ.” Thu Sương hành lễ, sau đó trang điểm cho Tề Ngọc Yên, vẽ lông mày, đánh phấn, tô son.



Trang điểm xong, trong gương phản chiếu lại một gương mặt xinh đẹp kiều diễm.



Thu Sương nhìn nữ tử trong gương, nhẹ nhàng cười nói: “Quý nhân, có hài lòng không ạ?”



Tề Ngọc Yên nhìn mình trong gương đồng, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, sau đó gật đầu, nói với Thu Sương: “Rất tốt.”



“Nghi liễn đã chờ ở ngoài Chiêu Thuần cung, quý nhân nên qua đó sớm chút ạ.” Thu Sương còn nói thêm.



Nghe Thu Sương nói như vậy, Tề Ngọc Yên đột nhiên hốt hoảng. Nàng gật đầu qua quýt, đáp lời: “Ừ.” Sau đó đứng dậy, không cẩn thận đụng phải hộp phấn sáp đặt trên bàn trang điểm, chiếc hộp rơi khỏi bàn trang điểm, phấn vương vãi đầy đất.



Nàng nhìn phấn sáp đầy đất, thần người.



“Quý nhân cứ đi trước đi ạ, chỗ này để cung nữ dọn dẹp là được.” Nói xong, Thu Sương vội đỡ nàng bước ra ngoài cung. Thời điểm không còn sớm, không thể trì hoãn thêm nữa.



Đi thị tẩm, sẽ do cung nhân của Càn Dương cung hầu hạ, nên không thể mang theo thị nữ của mình được. Mặc dù Mai Hương và Trúc Vận lo lắng cho Tề Ngọc Yên, cũng chỉ có thể đưa nàng tới trước cửa của Chiêu Thuần cung, nhìn nàng lên nghi liễn, đi về phía Càn Dương cung.



Ngồi trên nghi liễn, càng tới gần Càn Dương cung, Tề Ngọc Yên càng lo sợ. Nàng không biết, đợi chờ mình đêm nay, sẽ là vận mệnh nào.